Lý Trình Trình nghe vậy, kinh ngạc đứng bật dậy, không ngờ bà Vương Tú Anh đáng thương như vậy, người phụ nữ đáng thương bị chồng cũ hại cả một đời, không dễ gì mới có cuộc sống yên bình, thì lại rời xa nhân thế.
Bạch Đại Sơn kéo tay Lý Trình Trình, để cô ngồi xuống, bà Vương Tú Anh đã đến tuổi này rồi, qua đời cũng là lẽ thường, mà lúc trước Lý Trình Trình từng giúp bà ấy đòi lại công đạo, bà ấy c.h.ế.t cũng nhắm mắt được rồi.
Bạch An Khởi nói: "Lúc trước bà Vương Tú Anh nói với trưởng thôn rồi, đất nhà bà ấy đều trả lại cho thôn, như vậy có thể tránh để người khác lợi dụng lấy của bà ấy."
Vương Tú Anh giống như người đơn độc vậy, cả đời không con không cái, tài sản dưới tên bà ấy có cho ai cũng không thích hợp, nên trực tiếp trả lại cho thôn, để thôn phân bố cũng khá hợp lý.
Lý Trình Trình gật đầu: "Bà Tú Anh làm vậy cũng đúng, cho dù để lại cho ai trong thôn cũng sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, thay vì khiến mọi người xảy ra mâu thuẫn, chi bằng trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của mọi người."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc trước Bạch Đại Hà cùng bán rau diếp cá trộn với Bạch Đại Sơn, sau này lại bán phá lấu, dù sao một năm cũng đi theo Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn kiếm tiền, bây giờ con cái trong nhà một người thì một căn nhà nhỏ hai lầu, một người thì có một chiếc xe máy, chỉ là đến giờ vẫn chưa tìm được đối tượng.
Lúc trước trong nhà không vội tìm đối tượng, bây giờ có tiền rồi, tìm đối tượng lại cẩn thận hơn, dù sao cũng chẳng ai nguyện ý tìm một nhà đầy tai họa, sau đó lại khiến gia đình sụp đổ cả.
Chỉ là Lý Trình Trình, nếu sau này Bạch Thiều Quang cố cấp muốn cưới một người không tốt, cô sẽ trực tiếp cắt đứt quan hệ, như vậy cái người không tốt kia cho dù có là tai họa thì cũng chỉ gây tai họa cho một mình Bạch Thiều Quang thôi, chứ không tổn hại đến cả một gia tộc.
"Trình Trình, chuyện tang lễ trong thôn bây giờ cứ đế Đại Sơn ra mặt là được." Trình Tuyết Dương nhắc nhở nói, lúc này cô mới kiểm tra đang mang thai, Trình Tuyết Dương cũng sợ thai nhi bị kích động.
Lý Trình Trình gật đầu, tuy cô không mê tín dị đoan, nhưng cô thà rằng tin có còn hơn không, cô sẽ không lấy đứa nhỏ của mình ra đùa.
Dì giúp việc đứng dậy pha trà cho hai cha con Bạch Đại Hà, Bạch An Khởi, bảo bọn họ ngồi xuống rồi nói chuyện.
Trưởng bối ngồi chung thì thích nói chuyện mấy đứa nhỏ, Trình Tuyết Dương cũng nói chuyện mấy đứa nhỏ nhà mình với Bạch Đại hà, Trình Tuyết Dương tò mò hỏi: "Đứa nhỏ nhà anh bao nhiêu tuổi rồi? Có đối tượng chưa?"
Bạch Đại Hà nhìn con trai lớn của mình, lắc đầu: "Còn chưa nữa, lúc trước trong nhà nghèo, không có điều kiện cưới vợ, hai năm nay làm chung với Lý Trình Trình, kiếm được chút tiền, mới cải thiện được điều kiện trong nhà, trước mắt vẫn chưa cưới vợ."
Trình Tuyết Dương nhìn hai chái gái nhà mình, nói: "Hai đứa cháu ngoại nhà tôi cũng chưa có đối tượng, nhưng cháu ngoại nhà tôi không gả đi, mà chỉ cưới ở rể thôi."
Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ điều kiện tốt, nếu gả đi sang nhà người khác, rất dễ bị người khác xem là cây hái tiền, sau đó giẫm đạp nhà họ Trình và nhà họ Quý đi lên, vì vậy chỉ đành cưới ở rể, nhưng nếu bọn họ may mắn, có thể giống Lý Trình Trình gặp được người như Bạch Đại Sơn, gặp được người đàn ông chân chính có lòng tốt, có nhân phẩm, không lợi dụng bọn họ thì cũng rất tốt.
Chỉ là đàn ông tốt như vậy, rất khó gặp.
Bạch Đại Hà công nhận gật đầu: "Cháu gái như vậy phải để gần mình mới yên tâm một chút, nếu tôi có con gái, tôi cũng không nỡ để con gái gả đến nhà người khác đâu, vì vậy tôi hiểu được suy nghĩ của bà Quý."
Nhưng Bạch Đại Hà không có con gái, chỉ có ba người con trai, hơn nữa ba người con đều đã lớn, bây giờ chỉ đợi cưới vợ hoàn thành chuyện đại sự thôi, vì vậy ông ấy cũng không lo lắng, bây giờ điều kiện trong nhà tốt rồi, mấy đứa con trai cưới vợ cũng không khó khăn nữa.
Bởi vì bây giờ không phải người ta chọn bọn họ, mà là bọn họ chọn người ta rồi, nếu có thể chọn được người nhân phẩm tốt, tâm địa lương thiện, vậy thì kết hôn trễ một chút thì có sao đâu chứ?
Bạch Đại Hà và Bạch An Khởi ở đây nói chuyện một lúc rồi quay về, sau đó chuyện hạ táng bà Vương Tú Anh đều do Bạch Đại Sơn ra mặt, Lý Trình Trình không tham gia những chuyện này nữa, đầu tiên là vì cô phải học nên không rảnh, thứ nữa là cô mang thai giai đoạn đầu, cho dù có rảnh cô cũng sẽ không đi, một nhà một người đại diện là được rồi, cũng không phải bắt buộc mọi người đều phải đi.
Hơn nữa bọn họ cũng không có quan hệ gì với nhau, ngay cả Bạch Đại Sơn cũng không cần phải đi, nhưng bọn họ vẫn để Bạch Đại Sơn qua đó tỏ ý tôn trọng, nếu ai yêu cầu Lý Trình Trình đi thì căn bản không cần nể mặt những người đó.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày năm tháng mười một, đội xe vận chuyển hàng hóa bên Lý Trình Trình lại xuất phát, lần này chuyển năm mươi nghìn cân gạo, mì, dầu và đủ thứ nhu yếu phẩm, mấy thứ như chén, bát, gáo, đũa, muôi, thìa cũng có đến mấy trăm bộ, ngoài ra còn có mấy loại trái cây ít bị hư hỏng như dưa hấu, lê, dưa vàng, dưa chuột, dưa gang, táo, cam quýt, thanh long, dừa, mía, chuối xanh, xoài sống và các loại trái cây khác, tổng cộng đến hai mươi nghìn cân.
Tuy chuối xanh và xoài sống vẫn chưa chín, nhưng vận chuyển hơn mười ngày, lúc đến nơi đúng lúc vừa chín thì có thể ăn được rồi.
Ngoài ra, mấy loại như khoai tây, bí ngô, bắp cũng gom được mười nghìn cân, các loại hải sản khô cũng mười nghìn cân, cô hy vọng những người thân yêu bên đó có thể được bồi bổ dinh dưỡng, sau đó làm việc càng tốt hơn.
Sau khi đội xe xuất phát, Lý Trình Trình lại gọi điện cho người phụ trách, bảo anh ta chuẩn bị nhận hàng bên đó.
***
Bạch San San và Chu Hữu Tường ngoài giờ làm thì đều sinh sống ở trấn Nam Nguyệt, mà Lập Nhiên và Lê Thục cũng sống ở trấn Nam Nguyệt, đều sống chung một trấn nên khó tránh những cơ hội chạm mặt.
Lúc này Lê Thục đã mang thai sáu bảy tháng rồi, dự kiến cuối năm sinh, thai Bạch San San nhỏ hơn cô ta chừng hai tháng, nhưng Bạch San San vô tình gặp Lê Thục mang bụng lớn ở bên ngoài, cô ta thực sự ghen tị đến đỏ mắt.
Phải biết rằng, lúc trước cô ta thích Lập Nhiên, còn vì Lập Nhiên mà chịu cực khổ chịu tội nhiều đến vậy, nếu không phải anh ba của cô đủ thông minh sắp xếp người lặng lẽ đi theo cô ta đến nhà Lập Nhiên, có lẽ cô ta cũng bị người nhà Lập Nhiên nhốt ở trong núi cả đời rồi.
Dựa vào đâu mà cô ta chịu cực khổ như vậy, mà Lê Thục này thì không bị gì chứ?
Mà Lập Nhiên này, cảm giác đối với cô ta không có chút cảm tình gì, nếu thật sự yêu cô ta thì sao có thể ngầm đồng ý với hành vi của người nhà anh ta được chứ? Hại cô ta thê thảm như vậy, anh ta không bồi thường gì cho cô ta, mà quay người đã quen người khác rồi.
Bây giờ Bạch San San căm hận Lập Nhiên và Lê Thục, nỗi hận này vượt qua cả nỗi hận Lý Trình Trình, hiện tại bản thân cô ta cũng mang thai rồi, không thể làm gì được, tạm thời cô ta tha cho bọn họ một lần, nhưng cô ta vĩnh viễn sẽ không tha cho bọn họ.
Tất cả những người khiến cô ta tổn thương, người khiến cô ta không vui, cô ta sẽ không để bọn họ yên ổn.
Nhìn thấy Lập Nhiên đi ra, Bạch San San kiêu ngạo ưỡn bụng mình, cô ta muốn để Lập Nhiên biết, cô ta là người phụ nữ mà cả đời này anh ta cũng không thể có được, còn Lập Nhiên nhìn thấy cảnh tượng Bạch San San và Chu Hữu Tường ở cùng nhau thì vô cùng kinh ngạc.