Làm sao cô ta có thể để Lập Nhiên hạnh phúc được khi nhà họ Lập đã tổn thương cô ta đến vậy? Anh ta muốn vợ con đề huề, cô ta càng không cho anh ta cơ hội. Bọn họ đã phá hủy hạnh phúc của cô ta, anh ta cũng đừng mong có được hạnh phúc.
Nhớ đến những gì người nhà họ Lập đã làm, Ôn Hoằng Dương tức giận không thôi. Bọn họ không những làm tổn thương Bạch San San mà còn không trả lại đồ của cô ta, đám người đó rốt cuộc là thứ gì vậy?
Ôn Hoằng Dương hỏi: "Bây giờ Lập Nhiên ở đâu?"
Bạch San San lấy một mảnh giấy từ trong túi ra đưa cho Ôn Hoằng Dương: "Chờ đến khi người phụ nữ đó không ở nhà rồi hãy tìm Lập Nhiên. Em chỉ muốn lấy lại đồ của mình, em không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ."
Dù mang lòng thù hận, Bạch San San cũng không hề biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn tỏ ra bộ dạng hiểu chuyện.
"Được, anh nhất định sẽ giúp em hẹn Lập Nhiên ra ngoài, để anh ta bồi thường tổn thất cho em." Ôn Hoằng Dương nói. Lập Nhiên này đúng là không biết tốt xấu, Bạch San San là một cô gái tốt như vậy, vậy mà anh ta lại dung túng cho gia đình mình tổn thương cô ta.
"Cảm ơn anh Ôn." Bạch San San dịu dàng mỉm cười: "Anh Ôn, đợi mọi chuyện giải quyết xong, em sẽ mời anh đến nhà ăn cơm!"
Ôn Hoằng Dương cười: "Ăn cơm thì không cần thiết, chỉ cần có thể giúp được em là anh vui rồi."
Sáng hôm sau, Ôn Hoằng Dương theo địa chỉ Bạch San San đưa rồi tìm đến nơi. Anh ta không gõ cửa mà đứng đợi bên ngoài, mãi đến khi thấy Lê Thục ra ngoài đi xa mới tiến đến gõ cửa.
Lập Nhiên mở cửa, nhìn thấy Ôn Hoằng Dương thì có hơi kinh ngạc: "Vị đồng chí này, hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó thì phải?"
"Lập Nhiên, anh đúng là người thoải mái, gặp quý nhân hay quên chuyện cũ nhỉ? Tôi là họ hàng nhà hàng xóm của anh. Hôm anh về nhà chúng ta vừa khéo gặp nhau, anh quên rồi à?"
Thật là vô liêm sỉ, đã làm tổn thương Bạch San San như vậy, còn tưởng rằng mọi chuyện cứ thế trôi qua rồi sao?
Lập Nhiên bỗng nhớ ra: "Là anh à. Tôi nhớ ra rồi, không ngờ anh cũng ở trấn Nam Nguyệt. Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ôn Hoằng Dương đưa địa chỉ trong tay cho Lập Nhiên: "Tôi được hàng xóm của anh nhờ, tối nay mời anh ăn cơm. Nhớ phải đến đúng giờ nhé, à đúng rồi, anh chỉ cần đến một mình là được."
Lập Nhiên có hơi kinh ngạc, sau đó đưa tay nhận lấy: "Được, tôi sẽ đến."
Buổi chiều, Bạch San San đã mang theo đồ đạc đến nhà Ôn Hoằng Dương từ sớm. Đồ mà Bạch San San mang đến phần lớn là đồ ăn sẵn, nên Ôn Hoằng Dương chỉ cần làm thêm vài món mặn là được. Ở trấn Nam Nguyệt không có mùa đông, nhiệt độ mùa này tương tự như mùa thu, cho dù thức ăn nguội cũng có thể ăn như món trộn.
Lập Nhiên đến nhà Ôn Hoằng Dương sau khi trời tối. Ôn Hoằng Dương mời Lập Nhiên ngồi xuống. Lập Nhiên cười: "Đồng chí Ôn, làm phiền anh rồi."
Ôn Hoằng Dương cười cười: "Đồng chí Lập Nhiên, tôi cũng là bị người khác nhờ vả làm việc nghĩa. Bây giờ anh đến rồi, tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ lui về. Hai người cứ trò chuyện vui vẻ, tôi đi sang nhà bạn chơi đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lập Nhiên tưởng là có ai đó ở nhà hàng xóm đến thì ngạc nhiên. Dù sao quê anh ta cũng cách thị trấn Nam Nguyệt rất xa, người ở quê mà có thể đến đây, chứng tỏ nhà hàng xóm của anh ta cũng có người khá ghê gớm.
Sau khi Ôn Hoằng Dương đi, Lập Nhiên nghe tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Bạch San San mở cửa từ bên trong đi ra. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh lá nhạt, trông vô cùng thanh tú.
"San San..." Lập Nhiên kích động đứng lên.
Cảnh tượng về những lần trước đây khi ở cùng Bạch San San trò chuyện sôi nổi hiện lên trong đầu. Bạch San San đọc nhiều sách, có học thức, có thể nói chuyện hợp với anh ta. Còn Lê Thục thì khác, cô ta kiêu ngạo ương ngạnh, không có nội hàm. Lập Nhiên cũng không có chủ đề chung để nói chuyện với cô ta.
Lê Thục dỗ dành anh ta, chiều chuộng anh ta, đúng là có thể khiến anh ta cảm thấy vui vẻ nhất thời, nhưng sau khi vui vẻ, chỉ còn lại sự trống rỗng và nhạt nhẽo.
"Lập Nhiên, anh nhìn em bằng ánh mắt thâm tình như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh vẫn còn có em sao?" Bạch San San mỉm cười, đi đến bên cạnh Lập Nhiên ngồi xuống, rót cho anh một ly rượu."Lập Nhiên, thật ra trong lòng em cũng có anh, nếu không em cũng không thể vượt ngàn dặm xa xôi trở về quê với anh. Chỉ là người nhà anh, bọn họ thật quá đáng. Họ làm như vậy không chỉ làm tổn thương em mà còn phá hủy tình cảm của chúng ta. Thật ra em rất nhớ anh, nhưng em lại không thể quên những chuyện đau khổ đó..."
"San San..." Lập Nhiên đưa tay đặt lên mu bàn tay của Bạch San San: "Xin lỗi, thật ra anh..."
Anh ta ngầm đồng ý với gia đình giữ cô ta lại, thật ra cũng là sợ khi cô ta quay về sẽ không muốn ở bên anh ta nữa. Làm sao anh ta ngờ được họ lại tàn nhẫn như vậy, triệt để chia cắt anh ta và Bạch San San.
Trong lòng anh ta có cô ta, trong lòng cô ta cũng có anh ta, nhưng họ lại không có cơ hội để bên nhau nữa.
"Lập Nhiên, anh vẫn thích em chứ?" Bạch San San nắm lấy tay Lập Nhiên, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Lập Nhiên: "Lập Nhiên, nếu trong lòng anh vẫn còn có em, vậy thì anh hãy đưa em đi đi! Chúng ta đến một nơi không ai biết chúng ta, bắt đầu lại từ đầu, được không? Em biết anh thích em, anh không thực lòng muốn sống bên người đó. Thật ra em cũng vậy, chỉ cần đối mặt với anh ta, em sẽ tưởng tượng anh ta thành dáng vẻ của anh. Tưởng tượng rằng giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì, tưởng tượng rằng chúng ta đang ở bên nhau..."
"San San." Lập Nhiên ôm Bạch San San vào lòng, trong lúc nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
"Lập Nhiên, em có tiền, chúng ta đi đến nơi khác, có thể kinh doanh nhỏ. Chỉ cần chúng ta cố gắng, sau này chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc." Bạch San San ngẩng đầu nhìn Lập Nhiên, vẻ mặt đầy tình ý: "Em sợ anh ấy tan làm sẽ tìm em. Tối nay chúng ta đi thôi. Không, bây giờ đi thôi, không phải anh vẫn luôn muốn ở bên em sao? Chỉ cần rời khỏi đây, chúng ta có thể ở bên nhau..."
Vốn dĩ Lập Nhiên là người có lòng dạ không kiên định. Nếu anh ta kiên định yêu Bạch San San thì nhà họ Lập sẽ không có cơ hội làm hại Bạch San San. Và nếu anh ta kiên định yêu Bạch San San thì cho dù Lê Thục dỗ dành thế nào cũng vô dụng.
Hiện giờ lại nghe Bạch San San nói vậy mà Lập Nhiên đang sống cuộc sống kìm nén trong nhà họ Lê đã nhất thời d.a.o động. Nếu rời khỏi đây, anh ta sẽ không bao giờ bị người khác coi thường nữa.
Cha mẹ nhà họ Lê luôn coi thường anh ta, anh ta đều biết rõ. Còn Lê Thục thì chỉ vì anh ta có ngoại hình ưa nhìn nên mới muốn ở bên anh ta. Nhưng cô ta còn trẻ, lại ham chơi, đến khi anh ta già đi, ngoại hình thay đổi, có lẽ cô ta sẽ có thái độ giống như cha mẹ mình.
Có thể nói bất cứ lúc nào Lập Nhiên cũng có thể bị đuổi ra khỏi nhà.
"Anh... Anh về thu dọn đồ đạc trước đã." Lập Nhiên nói.
"Không cần trở về thu dọn đồ đạc. Em có tiền, khi nào đến nơi rồi chúng ta mua mới hết đi!" Nếu để anh ta về gặp Lê Thục, chưa biết chừng lại d.a.o động, cho nên cô ta tuyệt đối không thể để anh ta về.
Hơn nữa cô ta cũng không thực sự muốn đi cùng Lập Nhiên, cô ta chỉ muốn trả thù Lập Nhiên mà thôi. Dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu nhiều tội như vậy, mà Lập Nhiên ngay cả lời xin lỗi cũng không có, ngược lại còn sống hạnh phúc như thế!