Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 408

"San San, hiện giờ em đang mang thai, không thể khóc được. Khóc không tốt cho sức khỏe của em và cả đứa bé." Ôn Hoằng Dương vỗ vai Bạch San San an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi. Em đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ..."

Bạch San San dựa vào lòng Ôn Hoằng Dương, nức nở hỏi: "Chuyện vui? Em có chuyện gì vui được chứ?"

"Bây giờ em có công việc, có lương, đã hơn phân nửa những cô gái khác rồi. Anh trai em làm việc ở ngoài, sợ em cô đơn không nơi nương tựa, còn sắp xếp anh đến đây giúp đỡ em. Em xem anh trai em đối xử với em tốt thế nào, điều này cũng lại hơn phân nửa những cô gái khác. Em được như vậy đã rất hạnh phúc rồi, em biết không?" Ôn Hoằng Dương nhẹ nhàng vỗ vai Bạch San San: "San San, hãy nghĩ nhiều hơn đến những chuyện hiện tại và tương lai. Đừng nghĩ đến những chuyện không vui trước đây nữa."

"Anh Ôn, anh nói anh trai em để anh ở đây giúp đỡ em là thật sao?" Bạch San San lau nước mắt, mắt và mũi đều đỏ hoe.

Ôn Hoằng Dương gật đầu, Bạch lão tam đối với người em gái này quả thực rất quan tâm, quan tâm đến mức khiến người ta ghen tị.

"Anh Ôn, vậy bây giờ em có việc cần anh giúp đỡ, anh có đồng ý giúp không?" Bạch San San ngẩng đầu nhìn Ôn Hoằng Dương, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức mũi của cô ta suýt chạm vào cằm anh ta.

Ôn Hoằng Dương căng thẳng nuốt nước bọt rồi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Anh Ôn, anh nói trước đi. Có phải bất kể em có chuyện gì cần giúp đỡ, anh đều sẽ giúp em không?" Bạch San San lại tiến gần hơn một chút, quyến rũ người đối diện trong vô hình.

Ôn Hoằng Dương cảm thấy cả người đều căng thẳng tột độ, anh ta đáp: "Phải."

Bạch San San mỉm cười ngọt ngào nói: "Được rồi, vậy ăn cơm trước, lát nữa em sẽ nói cho anh biết em cần anh Ôn giúp gì."

***

Sau khi ăn cỗ ở nhà Lý Bình Bình, người dân trong thôn lại đến nhà Lý Trình Trình để bán đồ. Mùa này măng đông, nấm hương nhiều, còn có một số loại hạt dẻ rừng, nói chung là những thứ gì ăn được đều mang đến nhà Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình đứng bên cạnh nghe mọi người bàn tán về bữa tiệc ở nhà Lý Bình Bình. Nếu chỉ có Ngô Tú Châu và Lý Minh Sơn thì không thể nào làm cỗ cho cháu gái được. Mặc dù hai người Triệu Tiểu Nga và Mạnh Thanh Thanh kia cũng không phải là người quá tốt, nhưng so với Ngô Tú Châu và Lý Minh Sơn thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Lưu Chân Như đúng là may mắn, sau khi Lý Minh Sơn đi tù thì gả cho Lý Bình Bình. Nếu không nói đến chuyện chia nhà thì cũng phải giống như trước kia, cả gia đình mười mấy người sống chung, rồi mọi việc đổ dồn lên người cô ta, giống như Lý Trình Trình trước đây.

Nhiều người trong thôn đều ghen tị với Lưu Chân Như, sinh con gái mà nhà chồng còn làm cỗ đầy tháng, hơn nữa Lý Bình Bình còn mua đất xây nhà lầu. Trước kia, mọi người còn không dám nghĩ đến đãi ngộ tốt như vậy.

Tất nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của Lưu Chân Như, mà không nhìn thấy sự chua xót trong lòng cô ta. Ban đêm ngủ một mình trên chiếc giường lạnh ngắt, sao có thể không chua xót?

Thời gian trôi đi, rất nhanh đã đến giữa tháng một, tất cả các trường đều được nghỉ đông. Trước khi nghỉ đông, Lý Trình Trình cử Khang Cảnh Huy dẫn theo một vài nhân viên đi mua sắm, sau đó chia đồ cho từng đứa trẻ.

Nhiệm vụ này khá tốn công sức, cần vài ngày mới hoàn thành. Nhưng mà hiện tại có Khang Cảnh Huy lo liệu, lại có người phụ trách quản lý sổ sách chi trả, nên Lý Trình Trình cũng không cần lo lắng.

 

 

Cuối năm, lượng trái cây và rau quả mùa hè ở chỗ Lý Trình Trình bán rất chạy. Dù có giá vài đồng một cân nhưng mọi người vẫn điên cuồng tranh nhau mua. Hợp tác xã cung ứng, cửa hàng bách hóa vẫn giống như trước đây, đều nhập hàng từ kho của Lý Trình Trình.

Nếu đến nơi khác nhập hàng, đường xá xa xôi, tốn kém nhiều chi phí, mà chưa chắc họ đã tìm được tận nơi sản xuất, còn không bằng trực tiếp đến kho của Lý Trình Trình để nhập hàng. Họ chỉ cần chuẩn bị tiền, còn lại không cần lo lắng gì cả.

Cuối năm, nhà máy chế biến thực phẩm liên tục có đơn đặt hàng, có đơn vị đặt hàng, cũng có cá nhân đặt hàng. Hiện giờ Lý Trình Trình đúng là "một ngày thu được một đấu vàng".

Lý Trình Trình thấy Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ cả ngày ở nhà rảnh rỗi, bèn sắp xếp cho họ vào nhà máy chế biến thực phẩm, học quản lý với ban quản lý. Như vậy cũng có lợi cho việc khởi nghiệp sau này của họ, cho dù là quản lý doanh nghiệp nhà họ Trình hay nhà họ Quý, việc từng học qua cũng sẽ giúp ích nhiều cho bọn họ hơn.

Bởi vì Lý Trình Trình mang thai, bụng ngày càng to, nên năm nay Trình Tuyết Dương không cho Lý Trình Trình đến thành phố Thượng Hòa để ăn Tết, mà là họ đến nhà Lý Trình Trình ở thôn An Cư để ăn Tết. Những người đang ở thôn An Cư không cần về, chỉ cần ở thôn An Cư chuẩn bị cho năm mới là được.

Còn những người ở xa từ thành phố Thượng Hòa, có một vài người tuổi cũng đã lớn, không thích hợp đi xa. Trình Tuyết Dương cũng không gọi họ đến ăn Tết, họ ở thành phố Thượng Hòa ăn Tết là được. Dù sao bên nào cũng là người thân, không phải chỉ có đến nhà Lý Trình Trình mới có thể ăn Tết!

Mỗi ngày Khang Cảnh Huy đều bôn ba bên ngoài, tuy bận rộn nhưng lại cảm thấy rất đáng. Mỗi tối về nhà đều có thể nhìn thấy Lục Lập Xuân, khiến cho sự mệt mỏi trong ngày của anh ta hoàn toàn tan biến.

Vào một buổi chiều hôm nay, lúc Khang Cảnh Huy về nhà mang theo một nắm lớn kẹo hồ lô đỏ rực. Anh ta đến phòng khách, đặt kẹo hồ lô lên bàn, mặt đỏ bừng nói: "Mang kẹo hồ lô cho mọi người, mọi người tự chia nhé!"

"Cảm ơn nhé, tôi không thể ăn nhiều, nên tôi và Hiểu Đồng chia nhau một xiên là được." Lý Trình Trình cầm một xiên kẹo hồ lô, bóc lớp giấy dầu bên ngoài, cắn một viên trên cùng, sau đó đưa phần còn lại cho Lý Hiểu Đồng: "Hiểu Đồng, ăn chậm thôi nhé. Đừng để xiên chọc vào miệng."

"Chị Trình Trình em biết rồi." Lý Hiểu Đồng vui vẻ nói.

Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ mỗi người cầm một xiên, cả hai đều cảm ơn Khang Cảnh Huy.

Khang Cảnh Huy mua theo đầu người, từ già đến trẻ, thậm chí cả người giúp việc cũng có, chỉ có Trình Tuyết Dương và hai người giúp việc không quan tâm đến thứ này, nên chỉ còn lại vài xiên hồ lô. Lý Trình Trình cũng không nói đưa cho người khác mà cất đi. Cô có chỗ để, có thể đợi đến khi muốn ăn thì lấy ra.

Lý Trình Trình đang định đưa một xiên cho Hoàng Tú Lan nhà bên, bởi vì quãng thời gian trước cô ấy cũng phát hiện ra mình có thai. Tính ra thì là mang thai vào tháng mười hai, dự kiến sẽ sinh vào tháng tám hoặc chín năm nay, chỉ muộn hơn con thứ hai của Lý Trình Trình hơn một tháng. Đến lúc đó hai nhà họ sẽ có nhiều việc bận rộn.

Tuy nhiên, nhà mẹ đẻ của Hoàng Tú Lan đông người, không cần Lý Trình Trình lo lắng, cô chỉ cần lo cho gia đình mình là được.

Lý Trình Trình nắm tay Lý Hiểu Đồng, hai người còn chưa đi đến cổng sân thì đã thấy Mạnh Thanh Thanh đứng ở cổng. Lý Trình Trình cảm thấy không còn gì để nói, cô muốn triệt để cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý, nhưng Mạnh Thanh Thanh này lại luôn xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng cô cũng không thể làm gì, bởi vì Mạnh Thanh Thanh cũng xem như là mẹ nuôi của cô, hơn nữa bà ta cũng không gây ra tổn thương gì cho cô.

"Dì có chuyện gì sao?" Lý Trình Trình hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trình Trình, không phải con gái của Lý Bình Bình đã đầy tháng rồi sao? Nhưng đến giờ vẫn chưa đặt tên, cháu là người có học thức, có thể làm phiền cháu đặt tên giúp đứa bé được không?" Mạnh Thanh Thanh hỏi.

 
Bình Luận (0)
Comment