Sau này có lẽ Bạch lão tam sẽ kết hôn sinh con ở nơi khác, một hai năm về một lần, hoặc vài năm về một lần. Bạch San San cũng vậy. Như vậy, ở quê nhà bên này chỉ còn lại hai nhà Bạch lão đại và Bạch lão nhị.
Lý Trình Trình lại nói với Hoàng Tú Lan: "Tú Lan, sau này em đừng quản những chuyện này nữa. Quản nhiều em cũng mệt. Chỉ cần cậu ấy không tìm phụ nữ ở bên ngoài, em cứ để cậu ấy làm gì tùy thích. Nếu cậu ấy tự làm khổ mình đến chết, em sẽ là người thừa kế tài sản, vậy em tức giận làm gì? Tức giận đến chết, đến lúc đó tài sản nhà này sẽ thuộc về những người phụ nữ khác."
Lý Trình Trình cho rằng, chỉ cần đàn ông không phạm vào nguyên tắc, những chuyện khác thực sự không cần quan tâm, quản anh ta ăn gì, chơi gì, chẳng phải rất mệt sao? Có tâm tư đó chi bằng đối xử tốt với bản thân một chút!
Người ta thích hút thuốc, thích uống rượu. Vợ vì muốn họ khỏe mạnh nên cấm đoán, không cho họ làm, như vậy chỉ khiến họ sinh ra tâm lý chống đối, thậm chí không muốn về nhà. Vậy thì cứ để họ quậy phá đi, dù sao quậy phá đến khi chịu thiệt, họ tự nhiên sẽ hiểu được tấm lòng tốt của vợ.
Hoàng Tú Lan cảm thấy mình thực sự quản lý quá chặt chẽ. Cô ấy luôn muốn kiểm soát Bạch lão nhị, không cho cậu ta làm điều này, không cho cậu ta làm điều kia. Nhưng bây giờ cuộc sống đã dần tốt lên, cậu ta muốn làm một số điều, muốn chơi những trò chưa từng chơi, để bù đắp những tiếc nuối trong cuộc đời, đó cũng là điều bình thường. Tiền thôi mà, muốn chơi thì chơi, chỉ cần không xài trên người những người phụ nữ khác là được.
Hoàng Tú Lan ngồi chơi với Lý Trình Trình một lúc rồi về nhà.
Đến lúc Lý Trình Trình sắp đi ngủ, Bạch Đại Sơn mới về. Cô tò mò hỏi: "Thế nào? Nghiêm trọng không?"
"Nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng chỉ bị thương ngoài da, không gãy xương." Bạch Đại Sơn lắc đầu nói: "Thật không ngờ, cậu ấy lại mua thứ này để chơi."
"Thứ này có uy lực lớn, không thích hợp cho trẻ con chơi, chắc chắn là sản xuất cho người lớn. Nếu anh muốn chơi, cũng có thể mua một ít." Lý Trình Trình cười nói.
Bạch Đại Sơn vén chăn, sau đó ngồi xuống rồi lắc đầu: "Anh không chơi mấy thứ này đâu. Chán lắm."
"Vậy cái gì mới thú vị?" Lý Trình Trình nhướng mày nhìn anh.
"Tất nhiên là ở bên vợ mới thú vị." Lúc này chưa có các biện pháp sưởi ấm công nghệ cao, nên ban đêm ngủ vẫn hơi lạnh, nhưng hai người ôm nhau, dần dần cũng ấm áp hơn.
Lý Trình Trình mừng thầm vì dự sinh vào mùa hè, nếu không thì phải ở cữ vào mùa đông, đứa nhỏ sẽ rất khổ.
Ông nội Điền Khả Khả hiện đang ở tù, năm nay bà nội Điền Khả Khả cùng gia đình ba người ăn Tết. Sau chuyện của Ngưu Tiểu Phương, bà Điền không dám nói một lời nào với Hoàng Tú Tuệ nữa.
Bà ta cảm thấy rất may mắn khi con trai từ chối lúc bà ta cố gắng sắp đặt cho con trai và Ngưu Tiểu Phương hẹn hò. Bằng không, nếu người phụ nữ này đã vào nhà, không có cháu trai còn chưa tính, có lẽ cả gia đình họ đã tan rã.
Bà ta cũng không muốn tiếp tục chuyện tìm một người phụ nữ khác sinh con trai cho Điền Kiến Minh để có cháu trai. Việc này chỉ khiến cả nhà không ai được yên ổn. Như bây giờ là tốt rồi.
Bà ta không cần phải lo toan gì nhiều thì có thể an hưởng tuổi già. Nếu bà ta tiếp tục làm ầm ĩ, có lẽ mọi người sẽ đều xa lánh bà ta, đến lúc đó sẽ không ai quan tâm đến bà ta nữa.
Con cháu tự có phúc của con cháu, cha mẹ không nên quản lý quá nhiều.
Bà ta cũng phải trải qua một lần sinh tử mới hiểu được những điều này.
Sau bữa cơm tối tất niên, bà Điền bất ngờ lì xì cho Điền Khả Khả, đây là lần đầu tiên trong lịch sử. Bà Điền vốn không thích Điền Khả Khả, trước đây bà ta chưa bao giờ ôm Điền Khả Khả. Hiện giờ Điền Khả Khả đã lớn như vậy, đã học lớp hai tiểu học, học kỳ sau sẽ lên lớp ba, thời gian trôi qua thật nhanh.
Hoàng Tú Tuệ biết bà Điền đang muốn cải thiện quan hệ, nên bảo Điền Khả Khả nhận lấy. Bà ta cho cháu gái tiền lì xì là chuyện đương nhiên, chỉ là trước đây bà Điền không cho thôi!
Điền Khả Khả nhận lấy lì xì và nói: "Cảm ơn bà nội."
Bà Điền nghe đến đây, mới nhận ra sai lầm của mình nghiêm trọng đến mức nào. Bà ta có một đứa cháu gái ngoan như vậy mà bà ta lại luôn hắt hủi. Trước đây, khi Lý Trình Trình đóng tiền học phí cho Điền Khả Khả, bà ta còn náo loạn đòi Hoàng Tú Tuệ lấy lại tiền học phí để đưa cho bà ta. Bà ta thực sự là...
Bà Điền hối hận vô cùng, may mắn là vẫn còn cơ hội để sửa chữa sai lầm.
Bên thị trấn Nam Nguyệt, Bạch Lâm Sơn không về nhà ăn Tết. Bạch San San cũng chẳng nghĩ đến việc liên lạc với cậu ta. Cô gọi Ôn Hoằng Dương đến nhà, ba người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.
Lý do cô ta gọi Ôn Hoằng Dương đến, thực ra cũng là để Chu Hữu Tường biết rằng, dù anh ba của cô ta tạm thời không ở đây, nhưng cũng đã sắp xếp người ở đây bảo vệ cô ta. Cho nên tốt nhất Chu Hữu Tường đừng làm điều gì khiến cô ta không vui, nếu không cô ta sẽ bảo Ôn Hoằng Dương trừng trị anh ta.
Bên nhà họ Lê, bởi vì không gặp được Lập Nhiên và Lê Thục, cha mẹ Lê rất lo lắng. Bởi vì dự sinh của Lê Thục chỉ còn vài ngày sau Tết. Mẹ Lê Thục nghi ngờ Lập Nhiên biết chuyện người lớn không ưa anh ta, nên đã đưa Lê Thục đi.
Nhà cửa đẹp đẽ thì không ở, lại chạy về quê Lập Nhiên. Điều kiện ở quê anh ta tệ hại như vậy, Lê Thục có thể có cuộc sống tốt đẹp gì?
Nhưng họ lại không biết quê Lập Nhiên ở đâu, cho dù biết địa chỉ cụ thể của quê Lập Nhiên, họ cũng chẳng có cách nào tìm đến. Bởi vì đường sá xa xôi, hơn nữa những vung nông thôn đều na ná nhau, họ biết tìm ở đâu?
Cuối cùng, theo địa chỉ quê nhà của Lập Nhiên, họ đã gửi một bức điện báo yêu cầu Lập Nhiên nhanh chóng đưa Lê Thục về. Làm sao có thể sinh con và ở cữ ở nông thôn được?
Mặc dù cha mẹ Lê Thục không ưa Lập Nhiên, nhưng họ vẫn rất coi trọng đứa con gái duy nhất của mình, cũng mong chờ đứa bé trong bụng Lê Thục. Nếu không, họ cũng không thể cho phép Lập Nhiên theo Lê Thục hưởng cuộc sống tốt đẹp như vậy.
Khi bức điện báo đến thôn ở quê nhà của Lập Nhiên, do nhà Lập Nhiên không có ai, người dân trong thôn đã xem bức điện báo. Mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ Lập Nhiên lại có phúc khí như vậy. Trước đây, anh ta đã dẫn về một cô gái thành phố xinh đẹp, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, anh ta lại có thêm một cô vợ thành phố nữa, mà đứa bé còn sắp chào đời.
Vợ thành phố dễ tìm như vậy sao? Yêu cầu thấp như vậy sao?
Ở quê họ, muốn cưới một người vợ đã phải tốn nhiều tiền bạc. Nhưng Lập Nhiên lại có thể dễ dàng cưới được vợ, anh ta có bản lĩnh lớn như vậy ư?
Cha mẹ Lê Thục ở nhà chờ mãi, chờ mãi mà không thấy hồi âm của Lập Nhiên, càng không chờ được ngày Lập Nhiên đưa Lê Thục về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch San San không quan tâm đến cả ba anh trai của mình, vậy làm sao có thể quan tâm đến chuyện của người khác? Cho dù cha mẹ Lê Thục có lo lắng đến đâu cũng không liên quan gì đến cô ta. Cô ta ở bên này vui vẻ ăn bữa cơm tất niên cùng Chu Hữu Tường và Ôn Hoằng Dương. Có người dỗ dành, không cần làm gì cả, Bạch San San rất vui vẻ!