Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 448

Điền Khả Khả cẩn thận đưa tay chạm vào má của em bé rồi nói: "Em bé nhìn nhỏ xíu, giống như mèo con mới sinh vậy."

Hoàng Tú Tuệ đưa tay xoa đầu Điền Khả Khả, mỉm cười: "Lúc con mới sinh cũng nhỏ như thế này thôi, ai mới sinh ra cũng vậy cả. Sao mà em bé giống mèo con được? Em bé lớn hơn mèo con nhiều mà!"

Nhìn Hoàng Tú Tuệ và Điền Khả Khả trò chuyện với em bé, Hoàng Tú Lan tràn đầy niềm vui. Cô ấy và Bạch Vân Sơn đã có con, một nhà ba người đã thực sự viên mãn.

Sinh thường không cần ở bệnh viện lâu. Thời đại này phần lớn mọi người sinh xong chỉ ở bệnh viện một đêm rồi về nhà vì sợ tốn tiền, nhưng Hoàng Tú Lan ở lại hai ngày mới xuất viện về nhà.

Tuy Bạch Vân Sơn chưa từng có con, nhưng bởi vì từng chăm sóc Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa, nên cậu ta cũng khá có kinh nghiệm. Cho dù không có ba mẹ, cậu ta cũng có thể tự mình chăm sóc Hoàng Tú Lan và đứa bé.

Thế nhưng mẹ của Hoàng Tú Lan sao nỡ để con gái chịu khổ? Hiện tại ngoài đồng cũng không có việc gì, nên bà ấy đến giúp chăm sóc Hoàng Tú Lan trong thời gian ở cữ, để Bạch Vân Sơn được nhẹ nhàng hơn.

Mẹ Hoàng Tú Lan chỉ chăm con gái, không lo việc của đứa trẻ, mà giao toàn bộ cho Bạch Vân Sơn để tạo mối quan hệ cha con. Làm vậy cũng có thể khiến Bạch Vân Sơn hiểu nuôi con vất vả thế nào, để cậu ta biết thương vợ mình.

Lý Trình Trình không ở nhà. Bạch Đại Sơn cũng không tiện đến thăm em dâu, nên để Lý Hiểu Đồng thay mặt, tặng Hoàng Tú Lan một phong bao lì xì để mua những thứ cần thiết. Anh bận rộn chăm sóc ba đứa con, hai con ruột và một con nuôi, cùng việc quản lý sản nghiệp của Lý Trình Trình nên không có thời gian lo việc khác.

Lý Trình Trình biết chuyện Hoàng Tú Lan sinh con, nhưng vì việc học tập và sự nghiệp mới ổn định nên không thể xin nghỉ về ngay. Hơn nữa ở nhà đã có Bạch Đại Sơn lo liệu, đâu cần cô phải lo tất cả mọi việc?

Lý Trình Trình dự định khi được nghỉ sẽ về thăm Hoàng Tú Lan và đứa bé.

Bạch San San và Ôn Hoằng Dương về nhà ở trấn Nam Nguyệt, phát hiện có một phụ nữ trung niên lạ và một cậu bé ở nhà. Người phụ nữ đó còn bế con trai Bạch San San là Chu Bạch Ưu. Bạch San San tức giận giành lại con và đưa cho Ôn Hoằng Dương: "Anh Ôn, anh bế con giúp em."

"Đây là cháu tôi, các người làm gì vậy?" Mẹ Chu vội vàng đứng dậy, nhìn hai người họ với biểu cảm không vui.

"Đây là con tôi, do tôi sinh ra. Tôi muốn hỏi các người, tại sao lại ở trong nhà tôi mua?" Bạch San San tức giận nói. Chẳng qua cô ta chỉ về nhà nghỉ hè, mà người khác đã vào nhà cô ta ở rồi.

Chu Hữu Tường lợi dụng lúc cô ta không ở nhà, dẫn người khác vào ở mà không báo trước, không xin phép cô ta.

"Nhà cô mua gì chứ? Đây là nhà của con tôi. Tôi đưa cháu tôi đến thăm ba nó, thì có gì sai? Hơn nữa còn là con tôi đưa tôi đến đây." Mẹ Chu nhìn Bạch San San từ trên xuống dưới.

Đúng là trẻ hơn con dâu trước nhiều, dáng người cũng đầy đặn, vừa nhìn liền biết là dễ sinh con, chẳng trách vừa sinh con đầu lòng đã là con trai.

 

 

Nhưng khiến cho hai đứa cháu trai của bà ấy không có mẹ, cô ta đúng là người phụ nữ xấu. Dù cô ta sinh được con trai cũng không làm bà ấy thay đổi quan niệm.

"Anh Ôn, anh ba bảo anh chăm sóc bảo vệ em. Con em mới sinh chưa bao lâu mà nhà họ Chu đã ức h.i.ế.p em thế này. Anh làm ơn giúp em bán nhà đi. Sau này em không ở đây nữa, người khác cũng đừng hòng ở đây." Bạch San San nói một cách đầy phẫn nộ.

Ôn Hoằng Dương gật đầu: "Vâng, cô San San, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của cô."

Khi mẹ Chu phản ứng lại, bà ấy vội ngăn cản nhưng Bạch San San và Ôn Hoằng Dương đã bế Chu Bạch Ưu nhanh chóng đi ra ngoài. Hai người tức giận nên đi rất nhanh. Bà ấy không thể bỏ cháu mình ở lại để đuổi theo.

Mẹ Chu tức giận, Bạch San San làm dâu mà không tôn trọng bà ấy chút nào, vừa vào nhà đã nói năng lớn tiếng, không xem bà ấy là mẹ chồng.

Trên đời này làm gì có con dâu nào như thế!

Chỉ vì có việc làm, nếu không bà ấy sẽ đưa Bạch San San về quê dạy dỗ, khiến cô ta phải ngoan ngoãn.

Sau khi Bạch San San ra ngoài đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên nói: "Em nhớ ra rồi."

Ôn Hoằng Dương cũng dừng lại, lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Em nhớ năm đó mẹ Chu Hữu Tường ở trên tàu hắt nước sôi vào em và anh hai. Anh hai che cho em nên em chỉ bị văng ít, nhưng tay anh hai lại bị bỏng. Khi đó Chu Hữu Tường bồi thường năm trăm đồng. Em quên mất chuyện này, đáng lẽ phải đánh bà ta một trận." Bạch San San càng nghĩ càng tức. Người suýt gây thương tích cho cô ta, lại dẫn theo con người khác ở nhà cô ta. Cô ta không thể nhịn được.

Cô ta nhất định phải bán căn nhà này bởi vì cảm thấy trong nhà bẩn rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Ôn Hoằng Dương đưa Bạch San San đang giận dữ rời đi. Họ chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lo liệu việc này.

Khi Chu Hữu Tường tan làm về thì thấy mẹ anh ta lo lắng đi đi lại lại trong sân, bèn hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Lúc nãy vợ con về, bế Tiểu Ưu đi rồi, còn nói sẽ bán nhà. Nếu cô ta bán nhà thì mẹ con mình ở đâu?" Mẹ Chu lo lắng, chẳng lẽ bà ấy và cháu trai phải ngủ ngoài đường hay sao?

Chu Hữu Tường nhíu mày, không hài lòng: "Con đã nói đừng đến, mà mẹ cứ đến. Bây giờ thành ra thế này, phải làm sao đây? Nhà này là do anh trai của cô ấy mua cho cô ấy, không phải mua cho con, con không có quyền ngăn cô ấy bán nhà."

Mẹ Chu không vui đẩy Chu Hữu Tường: "Ý con là gì? Con chỉ quan tâm đến vợ, không nghĩ đến mẹ và thằng nhỏ sao? Con trai con nhớ ba nó, mẹ đưa nó đến gặp ba nó có gì sai? Nếu con nuôi dưỡng nó tốt, nó sẽ đi hâm mộ đứa trẻ khác có ba mẹ ở bên cạnh sao?"

Hai vợ chồng không muốn về quê, đều sống ở bên ngoài. Con cái thì cũng mặc kệ, để ở quê cho ông bà giữ. Bây giờ đứa trẻ nhớ ba, bà ấy đưa nó đi gặp ba nó thì có gì sai?

 
Bình Luận (0)
Comment