Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 459

Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Quý Tình Tình, cô vừa mới nói, lúc cô mười mấy tuổi khi còn ở thôn An Cư đã từng để ý đến một đồng chí nam, vậy đồng chí nam đó là ai thế?"

Quý Tình Tình ngước mắt nhìn Bạch Đại Sơn, Lý Trình Trình cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: "Thân phận cháu gái nhà họ Quý này tôi trả lại cho cô, tất cả tài nguyên sau này cũng đều trả lại cho cô, nhưng người đàn ông và đứa bé cô đừng nghĩ nữa, người đàn ông là tôi tự tìm, đứa bé cũng là do tôi sinh."

"Là Lão Tam nhà anh ấy." Quý Tình Tình xấu hổ đỏ cả mặt, trước kia ở thôn An Cư, mỗi buổi sáng sớm cô ấy sẽ ra bờ sông giặt quần áo. Cô ấy có gặp cậu ta vài lần, chỉ có điều cô ấy không dám bắt chuyện chào hỏi cậu ta. Cho nên, mỗi lần cô ấy chỉ liếc cậu ta một cái rồi vội vàng lướt qua cậu ta rời đi.

Mặc dù là người trong thôn, nhưng bọn họ chưa hề nói với nhau câu nào.

Lý Trình Trình thật sự không ngờ, người Quý Tình Tình thầm mến lại là Lão Tam nhà họ Bạch, Bạch Lâm Sơn. Nhưng mấy năm nay, Bạch Lâm Sơn không trở về, cũng không biết cậu ta đã có bạn gái hay chưa.

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình liền nói: "Đã vài năm rồi Bạch Lâm Sơn vẫn chưa trở về, chúng tôi cũng không biết tình hình của cậu ấy như thế nào, càng không biết ở bên ngoài cậu ấy đã có đối tượng hay chưa."

Quý Tình Tình vội vàng xua tay: "Tôi không có ý này."

Cô ấy biết rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình hoàn toàn không xứng với cậu ta, sao dám nghĩ đến cậu ta, chỉ là cảm thấy vô cùng tiếc nuối mà thôi, cô ấy rất muốn gặp lại cậu ta.

"Tình Tình, tất cả đều không phải do cô gây ra, cô đừng xem thường bản thân mình như vậy. Cô là một cô gái rất ưu tú, trên đời này không có chuyện cô xứng hay không, chỉ có chuyện cô có thích hay không thôi. Sau này cô chắc chắn sẽ gặp được một người đàn ông nâng niu cô trong lòng bàn tay." Lý Trình Trình biết, trong lòng cô ấy đang nghĩ mình chắc chắn không xứng với Bạch Lâm Sơn.

Nhưng nếu Bạch Lâm Sơn không để ý những chuyện này, thích cô ấy thì sao?

Hơn nữa những chuyện đó cũng đâu phải cô ấy làm, là Đoạn Tình Tình làm. Cô ấy là nguyên chủ đã chịu bao đau đớn và khổ cực ở nhà họ Lý, cô ấy là một cô gái rất hiểu chuyện và rất tốt. Nếu như không phải Lý Minh Sơn và Hà Uyển Xuân quấy rối, thì hiện giờ cô ấy đã có một một cuộc sống vô cùng tốt đẹp, sao có thể giống như bây giờ được, ngay cả người trong lòng cũng không dám nhớ thương đây này?

Sau khi nhà họ Quý minh oan cho Quý Tình Tình, người nhà Đoạn Tình Tình lập tức tới đòi con gái, bọn họ còn muốn lợi dụng Đoạn Tình Tình để lấy được càng nhiều món tốt!

Trình Tuyết Dương trực tiếp lấy kết quả xét nghiệm quan hệ cha con ra, bà ấy nói cho bọn họ biết, Đoạn Tình Tình nhà bọn họ đã sớm bị người phụ nữ Hà Uyển Xuân kia không biết đưa đi nơi nào rồi. Bây giờ Quý Tình Tình này hoàn toàn không phải là con gái nhà bọn họ, nếu bọn họ muốn tìm con gái, thì đi mà tìm Hà Uyển Xuân.

Tốt nhất là chó cắn chó với Hà Uyển Xuân, để cuối đời Hà Uyển Xuân không được sống yên ổn. Nếu có thể trực tiếp làm Hà Uyển Xuân tức chết, vậy thì càng tốt.

Mặc dù đúng là Quý Tình Tình mượn thân thể của Đoạn Tình Tình, nhưng chỉ cần bọn họ không thừa nhận, người nhà Đoạn Tình Tình sẽ không có cách nào gây khó dễ cho bọn họ, hơn nữa người của nhà họ Đoạn cũng không biết đi đâu làm xét nghiệm quan hệ cha con.

Con của nhà họ Đoạn đúng là do Hà Uyển Xuân ôm đi, nhưng đâu phải nhà họ Quý bọn họ ôm, có vấn đề gì cứ tìm Hà Uyển Xuân là được, thật sự là chẳng có lý do gì để tìm nhà họ Quý bọn họ.

Bên này, nhà họ Đoạn tạm thời cứ giải quyết như vậy thôi, bởi vì bọn họ không có cách nào chứng minh Quý Tình Tình chính là con gái nhà họ Đoạn, nhưng không biết sau này bọn họ sẽ gây phiền phức thế nào nữa đây, đến lúc đó chỉ có thể quan sát từng bước, tùy cơ ứng biến.

 

 

Hôn lễ của Quý Khiết và Lôi Minh trôi qua chưa được mấy ngày, Lý Trình Trình bọn họ phải trở về thôn An Cư. Quý Tình Tình đã "rời khỏi" thôn An Cư nhiều năm rồi. Lý Trình Trinh xuyên qua bao nhiêu năm, cô ấy cũng rời khỏi bấy nhiêu năm, vì vậy cô ấy rất muốn trở về nhìn xem, xem thôn An Cư bây giờ đã trở nên như thế nào, xem những người đã từng tổn thương cô ấy, hiện giờ sống thế nào.

Không tận mắt nhìn thấy kết cục của bọn họ, trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.

Những người làm việc ở thôn An Cư phải trở về, cho nên mọi người đều cùng nhau trở về, Trình Tuyết Dương sắp xếp xe đưa bọn họ về thôn An Cư. Dù sao có nhiều trẻ con như vậy, ngồi xe lửa cũng không an toàn lắm, tốt nhất là nên ngồi xe chuyên dụng.

Khi xe tiến vào khu vực thôn An Cư, thấy thôn An Cư không còn là thôn bụi bặm như mấy năm trước, mà là một vùng màu sắc rực rỡ, nhà lầu cao to rộng lớn, vách tường trắng tinh, còn có từng đóa hoa tươi nở rộ kia, tất cả đã khiến Quý Tình Tình vô cùng kinh ngạc. Cô ấy mới rời đi vài năm ngắn ngủi thôi, mà thôn An Cư đã trải qua thay đổi lớn như vậy.

Trình Tuyết Dương nói: "Tất cả đều là công lao của Trình Trình đấy."

Thấy Quý Tình Tình đang mất mát, Trình Tuyết Dương nắm tay cô ấy, vỗ mấy cái, nghiêm túc nói: "Tình Tình, con cũng là một cô gái vô cùng ưu tú, là hai người các con kết hợp với nhau mới cứu được bà nội, mới làm cho thôn An Cư phát triển như bây giờ."

Có một số chuyện, không thể giải thích, nhưng kết quả như bây giờ, cũng rất tốt, không thể hy vọng xa vời quá nhiều.

Quý Tình Tình nghe xong, nghiêm túc gật đầu, cô ấy còn trẻ, cô ấy sẽ tiếp tục cố gắng, cô ấy muốn biến Lý Trình Trình và Quý Khiết trở thành mục tiêu của mình, cô ấy nhất định sẽ học tập thật tốt, ra sức phấn đấu để trong tương lai một ngày nào đó được như họ.

Khi tiến vào thôn An Cư, thì trời đã sắp tối, nắng không quá gắt và mát hơn một chút. Tất cả mọi người đang ăn cơm tối hóng mát dưới bóng cây. Bấy giờ thấy xe con vào thôn, không còn ngạc nhiên lắm, bởi vì rất nhiều người không phải mua máy kéo thì cũng mua xe máy, điều kiện hiện tại càng ngày càng tốt, tất nhiên sẽ không đi hâm mộ người khác.

Sau khi vào thôn, họ gặp được rất nhiều người quen, Quý Tình Tình cảm thấy vừa kích động vừa phấn khởi, cô ấy còn tưởng rằng đời này mình sẽ không gặp lại những người này nữa, không ngờ bây giờ có thể nhìn thấy bọn họ.

Sau khi cô ấy thấy Lý Bình Bình, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, không ngờ người "anh trai" này của cô ấy bây giờ lại sống tốt như vậy, Âu phục giày da, trên đầu còn bôi dầu, nhìn qua trông có vài phần dáng vẻ của người thành công.

Biết Lý Minh Sơn đã chết, Quý Tình Tình có cảm giác hả lòng hả dạ,"ông nội" này của cô ấy là kẻ đáng sợ nhất, mỗi lần đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt u ám, có thể khiến người ta sợ c.h.ế.t khiếp.

Bây giờ mới biết được, thì ra ông ta theo dõi và hành hạ cô ấy là đang thay mụ già đáng c.h.ế.t Hà Uyển Xuân kia. Lúc mới hai, ba tuổi, cô ấy đã bắt đầu làm việc nhà, sau này lớn hơn một chút, là đi ra ngoài làm việc. Là người mệt mỏi nhất ở trong gia đình bọn họ, nhưng mạng cô ấy rất dai nên vẫn chưa chết.

Trước khi Lý Trình Trình xuyên qua, cô ấy không biết mình đang làm gì dưới sông, sau đó liền...

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiện tại cô ấy không còn nhớ lúc ấy tại sao mình lại ở dưới sông, có thể là bởi vì cô ấy có dự cảm, Lý Trình Trình muốn tới nhỉ!

Khi xe dừng ở ngoài cửa nhà Lý Trình Trình, tất cả mọi người bước xuống khỏi xe, Quý Tình Tình đứng ở chỗ này, nhìn xung quanh, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng ngày trước, nhưng đã không còn là thôn trước kia nữa rồi.

"Tình Tình, trong khoảng thời gian này con cứ ở đây đi, trước hết ở chung phòng với bà nha!" Trình Tuyết Dương kéo tay Quý Tình Tình nói.

Quý Tình Tình ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, bà nội."

 
Bình Luận (0)
Comment