Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 464

Mùa hè đã sớm bước vào tháng sáu, tháng bảy, nhiệt độ ban ngày cao tới hơn ba mươi độ, buổi tối cũng không chênh lệch bao nhiêu, có điều trong nhà không có mua điều hòa, mà dùng quạt điện.

Lý Trình Trình bật quạt điện đặt ở bên cạnh giường, gió nhẹ thổi vào mặt, vô cùng mát mẻ, sau khi nằm xuống, nhấc chăn mỏng đắp lên bụng mình.

Đây chính là tập tục được truyền lại từ thời tổ tiên, và dường như mỗi người đều tuân thủ nó, cho dù trong hoàn cảnh gì đi chăng nữa cũng phải bảo vệ cái rốn thật tốt.

"Vợ ơi." Bạch Đại Sơn tắm rửa xong, vội vàng trở lại phòng, lập tức nhảy lên giường.

Lý Trình Trình có chút bất đắc dĩ: "Anh có thể nhẹ một chút được không? Không sợ nhảy sập giường luôn à, anh tưởng mình vẫn là con nít chắc!"

"Chiếc giường này là do anh tự làm mà, rất chắc chắn, cho dù hai chúng ta có nhảy trên này mỗi ngày cũng sẽ không hỏng được đâu." Bạch Đại Sơn lấy tấm chăn đang đắp trên người Lý Trình Trình ra, sau đó cởi luôn quần áo ngủ, một bức tranh phong cảnh quyến rũ c.h.ế.t người xuất hiện trước mắt anh, khiến đôi mắt Bạch Đại Sơn đỏ bừng.

"Vợ ơi, anh rất nhớ em." Nói xong Bạch Đại Sơn lập tức phủ người xuống.

Lý Trình Trình như có điều muốn nói: "Có cần nói quá lên như vậy không? Mỗi lần chúng ta xa nhau còn chưa đầy một tháng mà!"

Mặc dù một học kỳ của cô chỉ có vài tháng, lúc cô không thể trở về, anh cũng sẽ qua đó, đôi khi anh đi một mình, nhanh đi nhanh về, không làm mất thời gian, dù sao cũng chỉ để cho lần b.ắ.n này thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thích anh phục vụ em không?" Bạch Đại Sơn tiến đến sau tai Lý Trình Trình mà hỏi, hơi thở nóng bỏng, dường như muốn đốt cháy Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình thật sự không ngờ, con trai cả của bọn họ đã lớn tới chừng đấy rồi mà Bạch Đại Sơn vẫn còn si mê cô như vậy.

"Em thích." Lý Trình Trình hai tay ôm bả vai Bạch Đại Sơn, híp mắt, dáng vẻ thần hồn điên đảo: "Vậy hôm nay anh phải phục vụ em thật tốt đấy..."

Sau đó, trong phòng như biển lửa...

Sáng hôm sau, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng đưa Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa đến nhà trẻ, hai đứa đều ở nhà trẻ, mấy tháng nữa Bạch Thiều Quang sẽ đi học tiểu học.

Hai đứa nhỏ được cha mẹ hộ tống, vô cùng vui vẻ, mặc dù trước đây được Bạch Đại Sơn đưa đi, nhưng cha mẹ cùng nhau dắt chúng đi, cảm giác sẽ khác.

Nhìn hai đứa nhỏ vào nhà trẻ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mới xoay người trở về, Bạch Đại Sơn duỗi tay nắm lấy tay Lý Trình Trình, hiện giờ cũng đã đến cuối thập niên tám mươi, bước vào thập niên chín mươi, có một vài hành động thân mật, cũng chẳng ai nói gì.

Sau khi Bạch San San và Cát Thiên Minh kết hôn, bởi vì có sự tồn tại của người cha ruột là ông Hạ, nên nhà họ Cát không dám quấy rầy cô ta quá nhiều. Trong mấy năm nay, Bạch San San và Cát Thiên Minh đã sinh được hai người con, một trai một gái, tính thêm Chu Bạch Ưu nữa, thì họ có ba đứa con. Bên Chu Hữu Tường đã tới tìm Bạch San San, muốn đòi Chu Bạch Ưu về. Bạch San San bảo anh ta nuôi nấng hai đứa con trai của anh ta cho tốt vào. Chuyện của Chu Bạch Ưu sẽ không phiền nhà họ Chu bọn họ nữa. Sau đó cô ta đổi tên cho đứa bé là Hạ Bạch Ưu, theo họ ông ngoại của đứa bé. Bởi vì lẽ ra Bạch San San nên mang họ Hạ, chứ không phải họ Bạch, cô ta cũng không phải người nhà họ Bạch.

Chu Hữu Tường hối hận khi đã sống chung với Bạch San San, ở với nhau trong khoảng thời gian ngắn như thế, anh ta chẳng có được điều gì tốt đẹp, hồi đó không phải Long Quyên muốn ly hôn với anh ta, mà Long Quyên cũng không thay lòng đổi dạ, là chính anh ta đã dùng đứa bé để uy h.i.ế.p cô ta ly hôn, nếu cô ta không đồng ý, anh ta sẽ khiến cô ta cả đời này không bao giờ nhìn thấy đứa bé nữa.

 

 

Long Quyên mới bất đắc dĩ đồng ý chuyện ly hôn.

Hiện tại không có Bạch San San, Chu Hữu Tường lại muốn phục hôn, bởi vì phục hôn không cần thiết phải đưa lễ hỏi mới, bây giờ sính lễ cần phải chuẩn bị đủ mấy món đồ lớn, nhưng anh ta lại không có tiền.

Đợi đến khi anh ta đến trường y của Long Quyên, mới biết cô ấy đã được điều đến nơi khác từ lâu rồi, hơn nữa cũng đã tái hôn và có đứa con mới, đứa bé bị anh ta giữ trong tay, cô ấy cũng từ bỏ.

Chu Hữu Tường hối hận c.h.ế.t đi được, nếu lúc trước không ham muốn Bạch San San trẻ tuổi xinh đẹp, thì hôn nhân và gia đình của anh ta sẽ không thể trở thành thế này, nhưng giờ đây tất cả đã không còn nữa, anh ta chỉ còn lại một đứa con trai và cha mẹ ở dưới quê. Với điều kiện hiện tại, anh ta muốn tìm vợ là chuyện khó như lên trời.

Bây giờ Bạch San San không dám phá hư gia đình và hôn nhân của Bạch Lão Đại và Bạch Lão Nhị nữa, hiện tại cô ta đã có cha ruột của mình rồi, có chuyện gì to tát ông ấy sẽ giải quyết, mấy người anh trai không cần phải lo lắng, họ cũng lười đi quản cô em gái 'cực phẩm' này.

Nếu sớm biết cô ta còn có cha trên đời, thì trước đây bọn họ sẽ không dâng toàn bộ tài nguyên cho cô ta để rồi tự làm khổ mình, bồi dưỡng cô ta, còn cô ta chỉ biết làm hại đến anh trai của mình.

"Lão Tam của anh có nói khi nào cậu ấy trở về hay không? Cậu ấy có kể về tình hình hiện tại của mình không?" Lý Trình Trình vừa đi vừa hỏi, đã nhiều năm trôi qua rồi mà Bạch Lão Tam vẫn chưa trở về.

Có điều lần đầu tiên cậu ta trở về là sau bảy năm đi xa, may thay cậu ta chưa kết hôn sinh con, nếu không thì nhiều năm qua mà vẫn không về nhà, vợ con cậu ta sẽ thật sự đau khổ biết mấy.

Nghĩ đến bản thân cô năm đó còn muốn nhờ sự giúp đỡ của Bạch Lão Tam để thoát khỏi nhà họ Lý, nếu quả thật là Bạch Lão Tam, như vậy cô sẽ phải một mình ở lại thôn An Cư đối mặt với nhà họ Lý, điều này thật sự vô cùng đau đớn.

"Thỉnh thoảng Lão Tam sẽ gửi thư về, báo cho mọi người biết là cậu ấy không sao, nhưng không nói khi nào cậu ấy trở về." Bạch Đại Sơn nói, Lão Tam đã nhiều năm không về, tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, không biết ở bên ngoài có gặp được người mình thích hay không, đời này không biết có thể cưới vợ được hay không.

Nhưng đây không phải chuyện bọn họ có thể quan tâm, vẫn nên đợi Bạch Lão Tam tự quyết định.

Mọi chuyện trong tay Lý Trình Trình đều có người làm, không cần Lý Trình Trình phải quan tâm cái gì, hiện giờ cô vừa mới tốt nghiệp trở về, cũng không muốn mình bận rộn mệt mỏi như vậy, cho nên Lý Trình Trình dự định sẽ ở nhà nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn.

Lúc này trên núi có khá nhiều rau dại quả dại, cô lại rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, liền xách rổ đi, lên núi hái rau dại hái quả dại, tự mình trải nghiệm thú vui ngày trước.

Khi cô đứng trên đỉnh núi, quan sát khung cảnh xung quanh, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô đã tới đây lâu như thế.

Cô của ngày hôm nay, gia đình hạnh phúc, cuộc sống đủ đầy, sự nghiệp thành công, tự chủ tài chính, bây giờ cô về hưu dưỡng lão cũng được, nhưng một người chưa đến ba mươi tuổi mà đã về hưu dưỡng lão, vậy thật sự rất nhàm chán!

Dù gì đời sau cũng có rất nhiều thứ thú vị, nhưng bây giờ vẫn chưa có đâu!

Cho dù có đi du lịch thì tình hình giao thông lúc này cũng không tốt, nên dù ngồi xe hơi hay là xe lửa đều rất đau đầu, hơn nữa lúc này không có máy ảnh tốt, không có cách ghi lại những cảnh đẹp khi đi du lịch, cho nên chỉ có thể chơi ở nhà.

Có điều cuộc sống bình yên ở nhà cũng rất tốt, không cần phải khiến bản thân trở nên bận rộn mệt mỏi.

 
Bình Luận (0)
Comment