Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 466

Sau bữa trưa, Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn sắp xếp phòng khách cho Vương Cảnh Tuấn nghỉ ngơi, sau đó Bạch Đại Sơn cũng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Bây giờ đã bước sang đầu hạ, thời tiết vô cùng nóng bức, Lý Trình Trình đã phải mở quạt điện từ sớm.

Sau khi Bạch Đại Sơn nằm xuống cũng không ôm Lý Trình Trình, bởi vì quá nóng.

"Vợ ơi, cái cậu Vương Cảnh Tuấn đột nhiên tới nhà chúng ta là vì cái gì vậy?" Bạch Đại Sơn tò mò hỏi.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Mặc dù cậu ấy nói đến đây là để chơi, nhưng nguyên nhân thực sự ai mà biết được cơ chứ? Kệ chuyện của cậu ấy đi, dù sao thì qua mấy ngày nữa là cậu ấy đi rồi, cậu ấy không tự mình buôn bán giống chúng ta, nên có rất nhiều thời gian."

Thấy Bạch Đại Sơn sững sờ nhìn mình, Lý Trình Trình hơi hoang mang, Bạch Đại Sơn sẽ không cho rằng Vương Cảnh Tuấn đến đây là vì cô đấy nhé? Chuyện này sao có thể chứ, hai người bọn họ còn chẳng quen nhau, hơn nữa cô đã kết hôn có con rồi. Nếu như Vương Cảnh Tuấn còn chưa kết hôn, cậu ấy nên đi tìm cô gái nào chưa kết hôn, chứ không phải tới tìm một người phụ nữ đã kết hôn như cô.

Cuối cùng Bạch Đại Sơn cũng kéo Lý Trình Trình qua, giữa trưa nóng nực, hai người củi khô bốc lửa, vô cùng kịch liệt.

Sau đó đến phòng tắm tắm cho mát, rồi thoải mái nghỉ trưa.

Sau khi Bạch Đại Sơn nghỉ ngơi xong, vui vẻ xuống lầu, anh thấy Vương Cảnh Tuấn đang ngồi ở trên sofa, có hơi kinh ngạc.

Vương Cảnh Tuấn thấy Bạch Đại Sơn đi xuống, cũng đứng lên, nhíu mày: "Trình Trình đâu?"

"Vợ tôi đang mệt, vẫn đang ngủ!" Bạch Đại Sơn cố ý ngẩng cổ lên, để cho Vương Cảnh Tuấn thấy dấu vết điên cuồng trên cổ anh, Lý Trình Trình là vợ anh, không ai được phép nhớ thương vợ anh hết.

Vương Cảnh Tuấn nhìn thấy những vết đó trên cổ Bạch Đại Sơn, con ngươi hơi hơi tối lại, là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, sao cậu ta có thể không hiểu điều này có ý gì chứ!

Dù sao cậu ta cũng từng làm như vậy.

Vương Cảnh Tuấn gật đầu, mỉm cười nói: "Đồng chí Đại Sơn, chúng ta nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy Trình Trình nghỉ ngơi." Cậu ta đặc biệt quan tâm nói.

Nhưng trong lòng lại oán thầm, Đại Sơn, Đại Sơn, một cái tên tầm thường, còn không phải dựa vào Lý Trình Trình, mới được sống tốt như vậy sao? Người nhà quê chính là người nhà quê, chỉ biết dựa vào phụ nữ.

Bạch Đại Sơn không biết Vương Cảnh Tuấn trong lòng đang nghĩ những điều này, cho dù biết cũng chẳng sao cả, bởi vì anh biết, đây chỉ là một người ngoài ghen tị mà thôi, ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của anh, ghen tị với hạnh phúc của anh. Nếu anh thật sự coi là thật, vậy thì âm mưu của người khác đã thành công, cho nên anh sẽ không để bất cứ ai được như ý nguyện đâu.

Bạch Đại Sơn gọi dì giúp việc tới, bảo bà ấy pha trà cho Vương Cảnh Tuấn và cắt chút dưa hấu mang tới đây. Nếu cậu ta đã đến đây làm khách, vậy thì đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, để tránh sau khi quay về bịa đặt tin đồn vớ vẩn về Lý Trình Trình, dù sao hiện tại Lý Trình Trình cũng không còn liên lạc gì với các bạn học cũ, chủ yếu là vì thời đại này không dễ để liên lạc với nhau.

Mà sau khi Lý Trình Trình tỉnh lại, lập tức đi thẳng xuống thư phòng, dùng điện thoại nhà mình, gọi điện cho bạn học có thể liên lạc, hỏi chuyện về Vương Cảnh Tuấn.

Một người không thân không quen trong trường thậm chí còn rất ít khi gặp mặt, lại tìm được nhà người ta, rõ ràng là có điều gì đó không ổn!

Nếu tới đây để du lịch, muốn được chủ nhà là cô đây chăm sóc, thì có thể gọi điện thông báo trước hoặc bàn bạc trước một chút chứ, nhưng Vương Cảnh Tuấn lại không làm cái gì hết, mà tới thẳng đây, thật sự rất kỳ lạ.

 

 

Đối phương cũng không biết tình hình là gì, nói rằng sẽ giúp Lý Trình Trình hỏi thăm một chút, buổi tối sẽ gọi điện thoại lại cho Lý Trình Trình, sau khi hai người nói xong, Lý Trình Trình sửa soạn bản thân rồi đi xuống lầu.

Chạng vạng tối, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng đến trường học đón Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa, bên Lý Hiểu Đồng có rất nhiều người đi học cùng, có Điền Khả Khả, Giản Cầm, Giản Thư, hơn nữa trường học lại ở trong thôn An Cư, tất cả mọi người có thể thấy, không cần bọn họ quan tâm.

Chồng trước của Giản Duyệt, hiện tại cuộc sống rất khốn khổ, năm đó có công việc có thể kiếm tiền, nhưng lại bỏ đi, sống với một góa phụ bên cạnh, anh ta tưởng góa phụ ấy chính là tình yêu đích thực của anh ta, sao có thể nghĩ ra người ta chỉ vì tiền của anh ta, vừa thấy anh ta không có tiền, còn bỏ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.

Không phải anh ta không muốn tìm Giản Duyệt để tái hợp, nhưng đều bị Giản Duyệt từ chối, sau đó anh ta còn tìm người khác đến làm thuyết khách nhưng ngay cả mặt Giản Duyệt cũng không thèm gặp.

Anh ta hối hận, nhưng không phải anh ta yêu Giản Duyệt, anh ta chỉ là không có một cuộc sống tốt đẹp, không có lựa chọn, nếu góa phụ kia không bỏ chạy, anh ta cũng không thể nhớ tới chuyện quay lại với Giản Duyệt.

Đàn ông đều như vậy, sống không tốt, không có ai bên anh ta, mới có thể nghĩ đến chuyện tái hợp hoặc phục hôn, bởi vì nếu thật sự yêu, sẽ không tồn tại chuyện xa cách.

Sau này không biết Giản Duyệt quen Phàn Cao Phong như thế nào, hai người đã ở bên nhau, Phàn Cao Phong và Lý Trình Trình hợp tác nhiều năm, thái độ đối nhân xử thế của anh ta Lý Trình Trình vẫn hiểu rõ.

Phàn Cao Phong không còn nhỏ tuổi, trước khi kinh doanh cũng đã kết hôn, chỉ có điều sau đó bắt đầu chạy ngược chạy xuôi làm ăn, không có thời gian ở bên gia đình, sau đó vợ anh ta tìm người trong thôn...

Phàn Cao Phong cũng biết do mình bỏ bê gia đình mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên lựa chọn ly hôn, hơn nữa anh ta còn bồi thường cho đối phương một số tiền lớn.

Sau đó gặp Giản Duyệt, lần này anh ta đã quyết định rút kinh nghiệm, không thể xa cách nữa, cho nên Phàn Cao Phong cũng chuyển đến thôn An Cư, như vậy anh ta có thể thường xuyên gặp Giản Duyệt hơn.

Ít nhất mỗi lần ra ngoài trở về là có thể nhìn thấy Giản Duyệt.

Lý Trình Trình không quan tâm đến chuyện của người khác, có thể giải quyết thì giải quyết, giải quyết không được thì ly hôn, đây cũng chẳng phải là chuyện nghiêm trọng, không ai quy định ly hôn thì không thể yêu đương được nữa.

Đó là quyền tự do cá nhân, muốn nói thì nói, thậm chí nói bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Bọn nhỏ về đến nhà, chúng rất kinh ngạc khi thấy trong nhà có thêm một ông chú đẹp trai, Lý Trình Trình giải thích: "Đây là bạn học của mẹ ở đại học, các con nhất định phải chăm chỉ học tập, phấn đấu giống như mẹ, có thể thi đậu đại học, biết không?"

Mặc dù đợi đến khi bọn nhỏ thi lên đại học, sẽ không còn bố trí công việc, nhưng nếu có một tấm bằng đại học sẽ giúp chúng dễ dàng tìm được việc làm hơn, hoặc là tiếp tục học lên, nâng cao trình độ học vấn hay thực lực của chúng. Hơn nữa cô cũng không thiếu tiền, đưa bọn nhỏ ra nước ngoài học tập lấy tiếng cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn nhỏ phải có năng lực, nếu như không có năng lực, cô sẽ không tiêu số tiền này.

"Chào chú Vương." Mấy đứa nhỏ nhiệt tình chào hỏi Vương Cảnh Tuấn, sau đó đều đi làm bài tập, không ham chơi một chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình đã sớm nói với bọn nhỏ, muốn chơi, có thể, nhưng trước hết phải hoàn thành việc học đã, như vậy cô sẽ không can thiệp bọn nhỏ chơi.

Nếu vừa chơi vừa làm bài tập, chắc một ngày còn chẳng xong nổi một bài, cho nên Lý Trình Trình không để bọn nhỏ hình thành thói quen học tập xấu này.

Cũng may bọn nhỏ đều rất nghe lời, cho dù là Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa, đều sẽ làm xong bài tập nhà trẻ giao trước, sau đó mới đi chơi.

 
Bình Luận (0)
Comment