Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 470

Tuy suy nghĩ của Quý Tình Tình đã thoải mái hơn, bằng lòng yêu đương, nhưng mà cho dù là gặp gỡ với người mà người khác giới thiệu hay tự mình tìm, cô ấy vẫn chưa gặp được người có thể khiến mình rung động.

Cô ấy không muốn giống trong quá khứ, tùy tiện gặp mặt rồi kết hôn nữa, cô ấy muốn được giống như Lý Trình Trình, có thể gặp được người mà mình thích rồi kết hôn với người đó.

Từ trước đến giờ mọi người đều là xem mắt, cảm thấy thích hợp thì kết hôn chứ không có tình cảm gì, quan hệ giữa đôi bên giống như người xa lạ vậy, người ta không thích mình thì đương nhiên sẽ không chịu làm thêm một việc vì mình, cho dù cây chổi đổ xuống mặt đất thôi cũng không muốn dựng nó dậy, Quý Tình Tình không muốn như vậy.

Nhưng mà muốn gặp được người khiến mình rung động thật sự rất khó, từ nhỏ đến lớn cô ấy cũng chỉ từng rung động trước Bạch Lão Tam, nhưng mà lúc cô ấy ở nhà họ Lý thì mọi chuyện không được thuận lợi, cô ấy không dám nói với Bạch Lão Tam câu nào, mỗi lần gặp được anh ấy, cô ấy đều cúi đầu bước nhanh qua, có lẽ Bạch Lão Tam cũng chưa từng nhìn thấy rõ xem cô ấy trông như thế nào.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy, hẳn là Bạch Lão Tam đã sớm quên đi mấy sự việc râu ria này rồi, nhiều năm qua anh ấy cũng chưa từng trở lại, rất có khả năng đã kết hôn ở bên ngoài rồi, dù sao thì tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, đều đã ngoài ba mươi tuổi.

Quý Tình Tình không để mọi người tiếp tục giới thiệu đối tượng cho mình nữa, bởi vì mấy lần xem mắt đều thất bại cũng sẽ khiến mọi người cảm thấy là cô ấy yêu cầu quá cao, cô ấy muốn chờ xem duyên phận của mình thế nào, xem tình duyên có xuất hiện hay không.

Thôn An Cư bên này có núi, trên núi có các loại rau quả dại, lúc trước khi còn nhỏ cô ấy dựa vào mấy thứ này để chống đói, nếu không có những thứ này thì sợ rằng cô ấy đã không chống đỡ được đến ngày Lý Trình Trình xuyên đến đây.

Cho nên sau khi mưa tạnh, các cô gái không kém tuổi nhau là bao đã cùng nhau lên núi tìm nấm, hái quả dại, bây giờ trên núi còn rất nhiều quả dại, hơn nữa trước kia Lý Trình Trình cũng dựa vào mấy quả dại này mà kiếm được mớ tiền đầu tiên, từ đó mới có chuyện gây dựng sự nghiệp sau này.

Hôm nay Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đưa theo Quý Bằng cùng với Lý Hiểu Đồng cùng nhau lên núi rồi ra bờ sông câu cá, còn Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa thì đang ở trường.

Đến bờ sông lúc trước Bạch Đại Sơn cứu Lý Trình Trình, cô có chút hoảng hốt, lúc ấy cô chỉ là bị chuột rút, không biết vì sao lại xuyên đến nơi này thay thế nguyên chủ.

Quý Bằng và Lý Hiếu Đồng trực tiếp dùng lưới bọn họ làm để vớt cá, lúc đầu tưởng ở giữa mênh m.ô.n.g sông nước, làm thế nào sẽ không vớt được ai ngờ vậy mà thật sự vớt được cá, có thể thấy tài nguyên thủy sản lúc này phong phú đến mức nào.

Lý Trình Trình tìm một chỗ mát mẻ rồi ngồi xuống, sau đó móc con giun vào lưỡi câu rồi quăng xuống sông: "Quý Bằng, Hiểu Đồng, hai đứa ở ven bờ vớt cá là được rồi, không được xuống nước biết chưa?"

"Vâng ạ." Quý Bằng sảng khoái đồng ý.

Bạch Đại Sơn cũng ngồi xuống bên cạnh Lý Trình Trình, quay đầu nhìn khắp nơi, trong đầu cũng hiện ra rất nhiều hồi ức lúc trước, năm đó anh cứu Lý Trình Trình hai lần ở dòng sông này, sau đó anh mới có vợ.

Nếu Lý Trình Trình không nói đến thì có khả năng cả đời này anh sẽ không có vợ đâu, cũng sẽ không có tiền như vậy, càng không có ngày tháng thoải như giờ, mà thôn An Cư cũng sẽ không phát triển được như hiện tại.

Anh thật sự sợ hãi một ngày nào đó Lý Trình Trình đột nhiên sẽ trở về nơi của cô, nhưng mà anh cũng hy vọng Lý Trình Trình có thể trở lại được nơi chốn ban đầu của cô, cô không phải người của nơi này.

Đương nhiên anh sẽ không nói cho Lý Trình Trình nghe những thứ này, bởi vì anh không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Lý Trình Trình.

Đột nhiên dây câu của Lý Trình Trình chìm xuống, biết có con cá đã cắn câu Lý Trình Trình vội vàng đứng lên chạy đến bắt đầu kéo câu, tay cầm nặng trĩu báo hiệu cho cô biết con cá này chắc chắn không nhỏ.

 

 

Bạch Đại Sơn chạy nhanh đến hỗ trợ, sau khi câu được con cá lên mới phát hiện đó là một con cá trắm cỏ nặng đến ba cân, Lý Trình Trình rất vui vẻ: "Câu nhiều một chút, buổi tối làm cá nướng cho mọi người ăn được không? Em làm cá nướng ăn rất ngon."

"Câu như vậy quá chậm, để anh trở về lấy cái lồng sắt đến đây để xem có thể bắt được nhiều cá hơn không." Bạch Đại Sơn dặn dò Quý Bằng và Lý Hiếu Đồng không được xuống nước rồi vội vàng trở về.

Thật ra muốn ăn cá thì đi thu mua mấy con là được, dù sao mỗi ngày đều có một đống người đưa thủy sản đến lúc Lý Trình Trình thu mua, tuy rằng mấy năm gần đây, Lý Trình Trình đi học ở bên ngoài nhưng lợi nhuận đến từ hàng tươi sống không hề bị ngưng lại, hơn nữa hàng tươi sống bây giờ đã đạt chất lượng ngang bằng hàng tươi sống ở siêu thị, cho nên nhu cầu đối với thủy sản dùng làm nguyên liệu nấu ăn cũng lớn hơn.

Nếu thật sự muốn ăn cá nướng thì trực tiếp đi thu mua lấy một chút là tốt rồi, nhưng mà hôm nay không có việc gì nên đến đây để g.i.ế.c thời gian, tự mình bắt cá.

Chẳng mấy chốc Bạch Đại Sơn đã mang lồng sắt đến, anh thả mấy con giun vào bên trong lồng rồi thả lồng sắt xuống nước, nước ở chỗ đó sâu khoảng một mét nhưng vẫn có mùi của con giun, vẫn có thể hấp dẫn cá lớn bơi vào.

Mấy người họ ở bên bờ sông cả buổi trưa, cả người lớn và trẻ con bắt tổng cộng được mười con cá, chắc là đủ ăn rồi, Lý Trình Trình mổ cá ở bên bờ sông luôn, sau khi xử lý xong xuôi mới mang cá về nhà, về nhà rồi lại dùng nước giếng rửa lại một, hai lần nữa cho sạch.

Sau khi xây biệt thự vì để có thể nướng đồ ăn vào ngày hè, Lý Trình Trình đã xây bếp nướng ở trong sân luôn, chẳng qua là dùng gạch để xây thành, khi nướng thì đặt lướt sắt lên trên là được.

Lý Trình Trình ướp gia vị trong ngoài cho cá, sau đó lại chuẩn bị thêm một số nguyên liệu nữa, nếu ăn nướng thì đương nhiên là không thể ăn mỗi cá rồi!

Cà tím loại to cùng với ớt xanh nướng lên đều rất ngon.

Vì thế cô phân công Quý Bằng đi hái cà tím và ớt xanh, hái nhiều một chút bởi vì tối ăn nướng sẽ có nhiều người, lấy không đủ ăn thì phải làm sao, nướng đồ rất phiền phức, khó mà nướng một lần là xong hết nên đương nhiên cô muốn gọi tất cả mọi người đến cùng nhau ăn.

Lúc Lý Trình Trình sai Quý Bằng và Lý Hiếu Đồng đi gọi mọi người, cô có dặn bảo mọi người nếu có thịt thì mang đến đây, vì hôm nay bọn họ không đi ra ngoài nên không mua được thịt, nếu thật sự không ai có thịt thì tính sau.

Chờ sau khi mọi người đến đông đủ Lý Trình Trình thấy Âu Hồng và Lăng Nhược Tuyết cũng tới, cô không nghĩ họ cũng đến, xem ra Âu Hồng lại được nghỉ rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lăng Nhược Tuyết giao con cho Âu Hồng trông rồi qua cùng chuẩn bị đồ ăn.

Chờ đến chạng vạng, lúc mặt trời đã ngả về phía tây, trời không còn nóng nữa thì cô mới dùng cái kẹp kẹp lấy con cá rồi đặt lên trên lưới sắt để nướng, sau đó thì đặt thêm những đồ ăn khác đã xiên vào que rồi bỏ lên lưới để nướng, vừa lật vừa quét gia vị, rất nhanh mùi hương đã tỏa ra, một đám trẻ con đứng cách bệ nướng của Lý Trình Trình khoảng một mét đều trợn to mắt nhìn những xiên nướng trong tay cô, giống như chưa từng được ăn.

Tuy rằng không hay ăn nhưng trước kia cũng từng ăn rồi, nếu không Lý Trình Trình làm cái bệ nướng để làm gì? Sao có thể để thứ này hoang phế ở đây được chứ? Nghe tiếng bọn trẻ con nuốt nước bọt Lý Trình Trình cảm thấy hơi buồn cười, thế này không khỏi khoa trương quá!

Nhưng mà cô không nói gì thêm, cũng không đưa đồ uống cho bọn chúng, nếu không uống no rồi lát nữa sẽ không có bụng ăn nướng nữa.

Xiên rau dưa chín rất nhanh, nướng chín xiên nào, Lý Trình Trình lập tức bưng lên trên bàn để mọi người ăn trước.

Bạch Đại Sơn đi đến: "Vợ ơi, em đi đi nghỉ ngơi đi, còn lại để anh nướng cho."

 
Bình Luận (0)
Comment