Tất nhiên, dù biết là cũng không cần gấp, vì bây giờ Bạch Thiều Quang vẫn còn nhỏ, còn cả mười mấy năm nữa mới tới lúc quen bạn gái.
Nếu đứa bé gái do Lý An An nuôi dạy có thể khiến Bạch Thiều Quang yêu thích thì cũng coi như cô ta lợi hại. Tuy Lý Trình Trình chưa từng tiếp xúc với Lý An An, nhưng thông qua ký ức vẫn có thể nhận ra tính cách của cô ta. Cô cảm thấy Lý An An không có cái khả năng đó.
Đến cả cô cũng không có khả năng ấy, nuôi Lý Hiểu Đồng cả mười lăm năm trời, cuối cùng vẫn thua trước cái gen đã ăn sâu bén rễ trong xương cốt. Loại cha mẹ có thể bỏ rơi con gái mình thì lối suy nghĩ cũng như tam quan đã hoàn toàn lệch lạc. Vì vậy, có thể bẻ tư tưởng của đứa nhỏ này cho ngay lại hay không quả thật khó mà biết được. Kế tiếp, đành phải xem Lý An An có cố gắng hay không.
Hôm nay, Hoàng Tú Lan vui vẻ đến nhà Bạch Lão Tam tìm anh ấy: "Chú ba, chị vừa hẹn mấy đồng chí nữ gặp nhau ở nhà chị vào tối nay. Chú sửa soạn lại một chút đi, chiều theo chị qua xem mắt nhé."
"Em biết rồi, cảm ơn chị dâu." Bạch Lão Tam đáp.
Cậu ta thật sự muốn tìm một người biết quán xuyến chăm lo cho cuộc sống gia đình để chung sống cả đời, nên thái độ của Bạch Lâm Sơn hết sức nghiêm túc. Đi gặp thì Bạch Lâm Sơn mới biết được tính cách của đối phương thế nào, giờ đã không phải cái thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đó rồi vừa gặp đã cưới nữa.
Hoàng Tú Lan vui mừng gật đầu bảo: "Được rồi. Vậy chú sửa soạn lại đi. Đến lúc đó, chú cứ đi thẳng đến nhà chị, chị sẽ tới sau."
Cô ấy không đi cùng cậu ta là vì sợ người khác thấy sẽ hiểu lầm, một người là chị dâu, người kia lại là chú em. Tuy cả hai đều không có gì, nhưng nếu để người khác thấy cảnh đó thì chưa chắc không đoán già đoán non. Vì vậy, tốt nhất là không nên để cho người ta có cơ hội đoán mò.
Bạch Lão Tam làm xong mọi chuyện đang dang dở trong tay rồi vào phòng thay quần áo, nhưng cũng không mặc đồ mới, mà chỉ mặc một bộ đồ bình thường. Cậu ta lại rửa mặt rửa tay, tiện thể sửa soạn lại tóc tai.
Nếu lúc trẻ Bạch Lão Tam kết hôn sinh con thì chắc chắn giờ đã có vợ con chăn ấm đệm êm rồi. Song, nghĩ lại thì mấy năm trước, số lần cậu ta về nhà đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy cũng khổ cho vợ con, đặc biệt là đối với sự trưởng thành của con trẻ, không có cha bên cạnh, tâm lý sẽ rất dễ xảy ra vấn đề. Thế nên, Bạch Lâm Sơn cảm thấy trước đây mình không kết hôn sinh con lại lại là chuyện tốt.
Không thì, quả thật là hại đời con gái người ta.
Đến chiều, Bạch Lão Tam đi đến nhà Hoàng Tú Lan. Lần trước đến đó, cậu ta đã mang quà cho nhà họ Hoàng nên giờ cũng không cần xách quà sang.
Bên phía Hoàng Tú Lan đã hẹn rõ thời gian với nhà gái, nên khi Bạch Lão Tam đến thì những nữ đồng chí muốn xem mắt vào hôm nay vẫn chưa có đến!
Mấy năm nay, nhà họ Hoàng cũng ăn nên làm ra. Tuy không xây được biệt thự, nhưng cũng là một căn nhà lầu cực kỳ to với diện tích rất rộng, nhiều phòng ở và vô cùng thoáng đãng.
Cấu trúc trong nhà cũng giống như trên thành phố, trong nhà chẳng có ai có học thức nhưng vẫn xây phòng đọc sách.
Bạch Lão Tam và ông Hoàng cùng nhau ngồi chờ trong phòng đọc sách, một lát sau, Hoàng Tú Lan bước vào nói với Bạch Lão Tam là cô gái muốn xem mắt vào hôm nay đã đến và đang uống trà trong phòng khách.
Hoàng Tú Lan bảo Bạch Lão Tam đến sofa trong phòng khách chờ, sau đó các cô gái đến xem mắt hôm nay lần lượt tới gặp Bạch Lão Tam. Vì là xem mắt, chứ không phải tuyển phi nên đương nhiên không thể bảo các cô đứng xếp hàng trước mặt Bạch Lão Tam để cậu ta chọn. Làm như vậy sao mà coi được, cũng xem thường người ta quá.
Vì thế, Hoàng Tú Lan đã dẫn mọi người tới lần lượt làm quen với Bạch Lão Tam, mỗi người nửa tiếng, trò chuyện tìm hiểu sơ lược về tình huống cơ bản của nhau trước. Nếu xem mắt không thành công, Hoàng Tú Lan cũng sẽ đưa cho người ta một chút đồ ăn, chứ không để họ đi tay không một chuyến.
Chỉ là không ngờ, lần này Bạch Lão Tam thế mà lại xem mắt thành công. Người nọ là một cô gái hai mươi tám tuổi đã ly dị. Chồng cô ấy vào thành phố làm công kiếm tiền, gặp được gái đẹp chốn thành thị bèn trực tiếp trở về vội vàng kéo cô ấy đi ly dị, ba đứa con mà không cho cô ấy nuôi nấng đứa nào.
Sau khi ly hôn, chị dâu nhà mẹ không cho cô ấy quay về, chỉ có thể mượn một căn nhà xập xệ trong thôn ở quê chồng, nhưng buổi tối luôn có đàn ông đến gõ cửa làm phiền. Ban đầu, cô ấy cũng không muốn tái hôn, nhưng bị mấy tên đàn ông kia dọa nên muốn nhanh chóng lập gia đình, muốn rời xa nhà chồng và nhà mẹ đẻ. Còn con cái, không gặp được cũng đành thôi, mạng sống của mình mới là điều quan trọng nhất.
Cô ấy cũng sợ mình sẽ lặng lẽ c.h.ế.t trong thôn nhà chồng, vì dù sao không có chuyện gì là mấy tên du côn cắc ké kia chẳng dám làm cả.
Nhưng giờ mới gặp mà kết hôn luôn thì lại vội vàng quá, dù gì cũng phải tìm hiểu nhau một thời gian ngắn mới được.
Bạch Lão Tam và Hoàng Tú Lan trở về cùng cô gái kia giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn cô ấy rời khỏi thôn nhà chồng. Cô gái còn cầm đuốc đốt cháy căn nhà xập xệ kia, tạo ra hiện trường c.h.ế.t giả của bản thân. Giờ đã là những năm 90, kết hôn chỉ cần có chứng minh nhân dân của mình là được, không cần trong thôn phải có giấy giới thiệu. Vậy nên, để mọi người cho rằng cô ấy đã c.h.ế.t cũng tốt.
Vả lại, kết hôn mà không làm giấy kết hôn cũng chẳng sao, dù gì giờ cũng ít ai làm giấy kết hôn. Lý do chồng trước của cô ấy làm giấy kết hôn là vì nhà chồng sợ cô ấy chạy, muốn kiểm soát cô ấy cả đời. Ai ngờ, chồng trước vào thành phố làm thuê lại gặp được người tốt hơn, cả nhà đều muốn dọn lên thành phố theo nên bấy giờ mới đồng ý để họ ly hôn.
Hoàng Tú Lan thuê một căn nhà trong thôn nhà mẹ mình cho cô ấy ở, đợi đến khi cô ấy tiếp xúc qua lại với Bạch Lão Tam một thời gian, nếu xác định muốn kết hôn thì sẽ để cô ấy đến nhà Bạch Lão Tam, sống chung với cậu ta trong biệt thự.
Sáng hôm sau, lúc bốn người trong nhà Lý Trình Trình đang ăn sáng thì Bạch Lão Tam tới. Bạch Đại Sơn hỏi: "Chú ba, ăn sáng chưa thế?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Lão Tam cười đáp: "Em ăn rồi mới đến."
Cậu ta có tay có chân, không thể ngày nào cũng đến ăn trực anh cả với chị dâu được.
"Trông em vui vẻ ghê, có phải đã có chuyện tốt gì rồi đúng không?" Lý Trình Trình cười hỏi.
Bạch Lão Tam hơi thẹn thùng nói: "Tối qua em lại đi xem mắt."
Lý Trình Trình nhướn mày hỏi: "Có nghĩa là em gặp được người có cảm giác rồi?'
Bạch Lão Tam gật đầu nói: "Cô ấy năm nay hai mươi tám tuổi, nhỏ hơn em bảy tám tuổi, tuổi tác cũng hợp. Chồng trước của cô ấy lên thành phố làm thuê gặp gái thành thị bèn trở về ly hôn với cô ấy, con cái cũng không cho cô ấy nuôi, nhà mẹ đẻ lại không cho cô ấy về. Giờ cô ấy đang ở trong căn nhà xập xệ ở thôn chồng cũ, cuộc sống còn chẳng bằng một tên ăn mày..."
"Xã hội ngày càng phát triển, mọi người cũng ngày càng giàu. Sau này sẽ có rất nhiều chuyện như vậy xảy ra. Phụ nữ nhất định phải có công việc, có tiền. Có vậy thì dù ly hôn cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình." Lý Trình Trình nói: "Cô ấy bị ly hôn cũng không phải do lỗi ở bản thân, nếu tính cách của cô ấy được thì hai đứa có thể tiếp tục qua lại với nhau."
Tỷ lệ ly hôn ở kiếp trước sắp cán mốc 50%, lẽ nào sau khi ly hôn sẽ c.h.ế.t à?
Chẳng phải yêu thì vẫn yêu, kết hôn thì vẫn kết hôn, sinh con đẻ cái vẫn bình thường sao? Ly hôn chẳng qua chỉ là một chuyện diễn ra trong đời mà thôi, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Chẳng hạn như thời đại này, bề ngoài thì mọi người đều vô cùng để ý vấn đề này, nhưng chẳng phải vẫn có người gả, người cưới với người đã ly hôn à? Vậy nên, thực ra chuyện này cũng bình thường thôi.