Mọi người đều hâm mộ Bạch Lão Đại vì đã cưới được Lý Trình Trình, về sau có thể một bước lên mây, có thể trải qua những ngày ở trên người ta.
Bạch Thư Lễ xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc về nhà, khiến bác hai và bác hai gái của Bạch Lão Đại cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bác hai gái lo lắng hỏi: "Thư Lễ, con lấy những thứ này ở đâu ra vậy?"
Bạch Thư Lễ đặt đồ đạc này nọ trên tay xuống sàn nhà chính, rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: "Những thứ này đều là do họ hàng thân thích của thím tặng con, con đã nói không cần nhưng bọn họ cứ kiên quyết đưa cho con, nên con cũng không còn cách nào."
"Lý Trình Trình thật sự tìm được họ hàng giàu có sao?" Bác hai gái không thể tin được mà hỏi, lúc đó bọn họ đều đang làm việc trong ruộng nên cũng có nghe nói chuyện này, hiện tại xem ra là sự thật.
Nghĩ tới đây, bác hai gái nặng nề thở dài, năm đó nhà bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc nên không thể đưa tay giúp đỡ đám người Bạch Đại Sơn, hiện tại bọn họ đã không còn cách nào hưởng được lợi từ họ, chỉ mong con cháu của bọn họ có thể đi theo họ để có một tương lai tốt đẹp hơn!
"Chuyện của thím, con không tiện nói thêm gì, bà nội cũng đừng hỏi nữa, sau này mọi người sẽ biết thôi." Bạch Thư Lễ chỉ cầm lấy cái túi to chứa đồ của cậu ấy và em gái, còn lại thì đưa cho bà nội.
Mấy thứ đồ vật của cậu ấy và em gái đều là do Trình Thần mua cho ở thành phố Thượng Hà, nên cậu ấy không muốn chia sẻ với mọi người.
Trong khoảng thời gian này, Lý Trình Trình không ở thôn An Cư, nên đương nhiên việc thu hoạch trái cây rừng cũng phải dừng lại, Bạch Thư Yên ở nhà làm việc và học tập, thỉnh thoảng lên núi chơi với bạn bè của cô bé, lúc cô bé trở về thì trời đã chạng vạng tối, trên người còn dính đầy bùn vì nhặt những con ốc lớn dưới mương ruộng.
Cô bé ôm một giỏ ốc lớn bước vào sân, nhìn thấy Bạch Thư Lễ thì rất vui mừng: "Anh cả, anh về rồi à?"
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Thư Yên, Bạch Thư Lễ có hơi không thể ngồi nhìn, vội vàng nói: "Mau đi vào tắm rửa, rồi về phòng, anh có mang đồ về cho em."
Bạch Thư Yên cầm giỏ ốc đồng đến bên cạnh giếng, đầu tiên lấy một xô nước để ngâm ốc, sau đó mới tắm rửa sạch sẽ cho bản thân, rồi cùng Bạch Thư Lễ đi vào phòng, Bạch Thư Lễ đưa một chiếc túi du lịch cho Bạch Thư Yên: "Tất cả đồ trong này là của em, em hãy mang về phòng giấu đi, không được để cho ai nhìn thấy."
Bạch Thư Lễ đã đưa hết những thứ có thể chia cho bà nội, những thứ còn lại đều thuộc về Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên, nên cậu ấy không muốn đưa chúng cho bất cứ ai.
Bạch Thư Yên cầm túi du lịch trở về phòng rồi mới mở ra, bên trong vậy mà có một cái váy rất xinh đẹp và giày xăng-đan, thậm chí còn có vài chiếc bao lì xì, họ hàng của thím cũng hào phóng quá rồi đi? Vậy mà cho người ngoài như bọn họ nhiều thứ như vậy.
Bạch Thư Yên không muốn lấy những thứ tốt này ra chia sẻ với anh chị em họ nên đã lấy bộ quần áo cũ đã được vá đi vá lại của mình để gói chúng lại rồi giấu vào trong chiếc rương lớn trong phòng của mình.
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mang hết bao lớn bao nhỏ trong sân vào phòng, sau đó cùng nhau ngồi dở đồ ra, những thứ này đều là của nhà họ Trình mua cho cô, cái gì cũng có, nên chỉ có thể dùng chiếc xe tải hạng nặng mượn được để vận chuyển về.
Quần áo giày dép đủ các mùa xuân hạ thu đông, nhu yếu phẩm hàng ngày, đồ vệ sinh cá nhân... Cái gì cũng có.
Nếu không phải sợ Lý Trình Trình dùng không hết, có lẽ bọn họ còn chuẩn bị nhiều hơn.
Lý Trình Trình đã giấu một phần vào trong động trên núi, nếu không sẽ còn nhiều đồ hơn nữa, căn nhà đã không rộng lớn mà còn phải chứa nhiều đồ đạc như vậy, lỡ có trộm vào nhà thì sẽ bị trộm gom đi không sót thứ gì.
Con gái đều thích cảm giác bóc mở đồ đạc, Lý Trình Trình cũng thích, bây giờ mở bao gói đồ cũng giống như mở đồ vật vậy, cô đang vui vẻ mở bao gói đồ thì Bạch Đại Sơn đã ấn cô vào trong đóng bao lớn bao nhỏ, nhìn cô với ánh mắt nóng rực: "Vợ, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?"
Vừa đi đã đi nhiều ngày như vậy, thậm chí còn không gọi về một cuộc điện thoại nào.
Cũng may còn có Bạch Lão Tam đi ra ngoài gọi điện về thôn, nói lại cho anh mọi chuyện.
Lý Trình Trình gật đầu: "Em cũng vậy."
"Em nói dối." Vẻ mặt của Bạch Đại Sơn lập tức nghiêm túc hơn: "Em căn bản không hề nhớ anh chút nào, thậm chí em còn không gọi cho anh."
Lý Trình Trình giơ hai tay véo hai má của Bạch Đại Sơn, sau đó hai bên trái phải hôn một cái: "Nếu anh không tin lời em nói thì anh cũng nên tin vào hành động thực tế của em đi, đúng không?"
Ngày nào cô cũng bị ông cậu cả kéo đi khắp nơi, sao mà còn thời gian đi gọi điện thoại đây?
Hơn nữa, đã có Bạch Lâm Sơn báo cáo tình hình ở đây cho anh, nên cần gì cô phải đích thân đi gọi điện báo cáo tình hình nữa chứ?
Lý Trình Trình chủ động khiến Bạch Đại Sơn cảm thấy yên tâm hơn, sau đó hung hăng muốn cô, muốn đến tinh tẫn nhân vong, đã nhiều ngày hai bọn họ không gặp nhau, nên chẳng phải anh chỉ muốn bù đắp cho chính mình sau nhiều ngày không gặp nhau thôi sao?
"Bạch Lão Đại, sáng mai chúng ta còn phải đến Khách Sạn Quốc Doanh, anh thành thật một chút cho em." Bạch Đại Sơn quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm cho Lý Trình Trình không nhịn được nên đành phải lớn tiếng nhắc nhở anh.
Ngày mai không chỉ là một bữa ăn đơn giản như vậy mà là một cuộc kiểm tra dành cho Bạch Đại Sơn.
Sau khi thân thiết với Lý Trình Trình một lúc, Bạch Đại Sơn ôm lấy Lý Trình Trình từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, hơi thở có hơi nặng nề, Lý Trình Trình nói: "Mấy người ông cậu cả đã quyết định ngày năm sẽ di dời mộ phần của bà nội, hai ngày nay anh mời mấy người đến đào một cái hố lớn trong sân nhà chúng ta, để trồng cây dâu tằm vào, mặc kệ nó có thể sống sót hay không, chúng ta cũng phải thử một lần."
"Được." Bạch Đại Sơn vòng tay qua vai Lý Trình Trình, gật đầu đồng ý.
Vợ anh đã trở về, trong lòng anh cũng đã vui vẻ trở lại, nghĩ đến những người họ hàng giàu có của cô, Bạch Đại Sơn lo lắng hỏi: "Vợ, em có rời đi cùng họ không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trình Trình xoay người, mặt đối diện anh, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh: "Không, em muốn tự mình làm việc chăm chỉ, tự mình cố gắng khiến em yên tâm hơn, cũng có cảm giác an toàn hơn."
Tay cô từ từ di chuyển xuống dưới, nụ cười trên mặt càng lúc càng tà ác: "Cho dù em có muốn đi cùng bọn họ, em cũng sẽ dẫn anh theo, anh đẹp trai như vậy, lợi hại như vậy, sao em có thể để những người phụ nữ khác được lợi chứ?"
"Thật sao? Anh lợi hại chỗ nào?" Miệng Bạch Đại Sơn đều đã cười đến tận mang tai khiến cô cảm thấy hài lòng, đây chính là động lực lớn nhất của anh.
Lý Trình Trình ghé sát vào tai anh rồi nhẹ giọng nói: "Chỗ nào anh cũng lợi hại hết!"
Hơi thở ấm áp đó, mùi thơm thoang thoảng đó khiến Bạch Đại Sơn không thể tự chủ được nữa, anh dần tiến gần đến đôi môi có thể nói ra những lời khiến anh phát điên.
Sáng hôm sau, Trình Tuyết Chí phái một chiếc xe trung chuyển nhỏ đến đón bọn họ, ông bà nội của Bạch Đại Sơn, một nhà bác cả và một nhà bác hai của anh đều đi.
Những người có quan hệ tốt với anh em Bạch Đại Sơn trong thôn đều không đi, bữa cơm này xem như là lần đầu tiên gia đình hai bên gặp nhau, sao những người ngoài như họ lại có thể đến đó chứ?
Mấy người Trình Tuyết Chí đã bao trọn tầng hai của Khách Sạn Quốc Doanh, sau khi mọi người đến Khách Sạn Quốc Doanh thì trực tiếp đi lên tầng hai, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ngồi cùng mấy người lớn tuổi của nhà họ Trình.
Họ hàng của nhà họ Bạch đều ngồi một mình tại một bàn, khi cha mẹ Bạch Đại Sơn qua đời, bọn họ cũng không ra tay giúp đỡ, điều đó cũng tương đương với việc đoạn tuyệt quan hệ, mời bọn họ một bữa cơm đã là tôn trọng bọn họ rồi, nếu bọn họ dám đòi hỏi quá nhiều thì đó là do bọn họ không đúng.