Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 70

Dù sao cũng đã trễ, Lý Trình Trình dứt khoát không dậy. Cô lại nằm trên giường thêm khoảng nửa tiếng. Bởi vì không mua đồng hồ đeo tay, trong nhà cũng không có cái đồng hồ nào nên cô không biết giờ, chỉ có thể ước tính như vậy.

Sau khi rời khỏi giường đến nhà chính, Lý Trình Trình thấy trên bàn có bữa sáng mua từ trên trấn về, trong lòng cô liền dâng lên một tia cảm động.

Lý Trình Trình đi đánh răng, rửa mặt, chải đầu, sắp xếp cho bản thân xong thì đến ăn sáng. Mua đồ ăn sáng thực sự rất tiện lợi, không cần nhóm lửa, không cần rửa chén rửa nồi. Ngày nào cũng có thể mua bữa sáng để ăn, đoán chừng chỉ có nhà bọn họ thôi thì phải?

Lý Trình Trình ăn sáng xong, đi thay nước cho ốc. Sau đó, cô leo lên cây dâu, tiếp tục hái lá dâu, kiếm thêm tiền. Đến lúc đó cô sẽ mua cho nhà một cái đồng hồ, lại mua cho mình và Bạch Đại Sơn mỗi người một cái đồng hồ đeo tay.

Món đồ lớn tạm thời không mua nổi, vậy thì mua món đồ nhỏ trước.

Buổi chiều, tiếng gõ cửa vang lên, Lý Trình Trình ra mở cửa, thấy trước cửa có đặt một giỏ ốc đồng lớn thì cảm thấy hơi kinh ngạc. Cô quay đầu nhìn sang hai bên, không thấy người thì càng thấy kinh ngạc.

Tuy nhiên, cô có thể đoán được ai là người đã gửi đến. Hôm qua, Lăng Nhược Tuyết đã dẫn cô đến bên kia bờ sông để nhặt ốc đồng lớn. Mà những con ốc được nhặt này cũng to như vậy. Rõ ràng những con ốc này được nhặt từ nơi họ đã đến ngày hôm qua. Không ngờ rằng một công chúa nhỏ sợ đỉa như vậy lại âm thầm nhặt ốc cho cô.

Lý Trình Trình không thấy ai, bèn mang ốc ra giếng, đổ vào một thùng gỗ khác rồi múc hai thùng nước giếng đổ vào. Cô quyết định ngày mai sẽ nấu nhiều món ngon cho Lăng Nhược Tuyết để cô ấy mở mang tầm mắt.

Nghĩ đến những nguyên liệu còn thiếu trong nhà, Lý Trình Trình cảm thấy đau đầu. Nhưng để có một bữa cơm thịnh soạn vào ngày mai, cô đã lấy chiếc gùi và giỏ nhỏ ra, đi đến bờ sông giặt đồ. Đầu tiên, cô nhặt một vài con ốc nhỏ, đập vỡ rồi cho vào gùi. Sau đó, cô đặt gùi ở một chỗ nước sâu hơn và dùng đá đè lên, vì sợ chiếc gùi bị nước cuốn trôi.

(*Gùi là một vật dụng bằng tre, mây đan thủ công rất phổ biến trong các khu vực sinh sống của cộng đồng dân tộc thiểu số ở Việt Nam, đặc biệt là vùng cao Tây nguyên. Chức năng của gùi thường là để đựng đồ, nhưng đặc biệt có thêm hai quai để tiện mang vác trên vai nhằm giải phóng đôi tay không vướng bận khi mang vác đồ và di chuyển. )

Sau khi đặt gùi xong, Lý Trình Trình bắt đầu nhặt ốc nhỏ ở khu vực nước nông bên cạnh. Trong nhà nuôi gà nên cần rất nhiều ốc. Ốc có giá trị dinh dưỡng cao hơn cám mì, gà không chỉ lớn nhanh hơn mà còn đẻ nhiều trứng hơn.

Khoảng nửa tiếng sau, Lý Trình Trình đi lấy gùi lên, bên trong vậy mà lại thật sự có một vài con cá. Tuy cá không lớn nhưng chỉ cần chế biến tốt thì vẫn ngon. Sau đó, Lý Trình Trình nhặt đầy một giỏ ốc nhỏ và mang về nhà một lần. Tiếp theo lại lấy gùi ra đó, cứ chạy đi chạy lại như vậy, trong nhà đã có hơn một trăm cân ốc nhỏ, mà cá nhỏ hoang dã cũng có tới vài cân.

Vì sợ ốc nhỏ bị c.h.ế.t khô, cô dùng chum nước lớn cũ để nuôi, như vậy không cần phải ra ngoài nhặt ốc nhỏ hàng ngày.

Lý Trình Trình cắt bỏ đầu cá, rửa sạch và đặt trên nong phơi ngoài nắng. Bây giờ trời nóng, phơi một ngày là khô, ngày hôm sau có thể rang để ăn.

Cá nhỏ như vậy nếu kho trực tiếp sẽ nát vụn, không thể ăn được.

Chỉ có thể phơi khô rồi kho, như vậy sẽ không dễ nát, hoặc là tẩm bột chiên giòn. Nhưng nhà họ không có nhiều dầu như vậy, dựa vào số dầu ít ỏi trong nhà, vẫn nên tiết kiệm thì hơn!

Ngày hôm sau, Lăng Nhược Tuyết vì thức ăn ngon nên đã đến sớm. Nhưng cô ấy không đến tay không mà mang theo một giỏ ốc đồng lớn.

Lý Trình Trình mở cửa, mỉm cười mời cô ấy vào nhà: "Tôi biết ngay giỏ ốc hôm qua là do cô mang đến mà. Sao cô vừa thả xuống liền chạy đi vậy? Làm việc tốt mà không muốn để lại tên à?"

 

Lăng Nhược Tuyết trợn mắt: "Chuyện của tôi liên quan gì đến cô?"

"Được rồi, được rồi, tôi mặc kệ cô được chưa? Cô tự kiếm ghế ngồi đi nhé! Tôi phải bắt đầu chuẩn bị đây." Lý Trình Trình rót cho Lăng Nhược Tuyết một ly nước sôi để nguội, bảo cô ấy cứ tự nhiên rồi đi ra giếng để xử lý ốc.

Đầu tiên, cô rửa ốc qua nước sạch vài lần, sau đó dùng kéo cắt bỏ phần đuôi ốc, rửa lại vài lần nữa rồi để sang một bên. Tiếp theo, cô lại đi rửa ốc đồng nhỏ. Lăng Nhược Tuyết ngồi trước mặt Lý Trình Trình giám sát, nhìn thấy cô bắt đầu rửa ốc đồng nhỏ, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Không phải cô nói thứ này là để cho gà ăn sao?"

"Người cũng có thể ăn được, cô đừng lo lắng nhiều quá. Cô chỉ cần đợi đến trưa để ăn thôi. Tôi đảm bảo cô ăn rồi sẽ muốn ăn thêm." Lý Trình Trình vẫn nhớ rõ, đời trước khi cô học tiểu học, nhà bác hàng xóm tự đi chợ mua rất nhiều ốc đồng nhỏ về làm món ốc xào cay. Cô còn mang đến trường, chia sẻ với các bạn học cùng lớp, mọi người ăn xong đều muốn ăn thêm.

Sau này khi trưởng thành, cô đặc biệt nhớ món ốc xào cay do bác hàng xóm làm.

Lăng Nhược Tuyết nhìn Lý Trình Trình một hồi rồi bất chợt cảm thán: "Không ngờ ông chồng nhà cô cũng tốt đấy, thế nhưng không bắt cô đi làm mà cho cô ở nhà. Cô xem trong thôn có mấy người đàn ông biết thương vợ? Có người vừa sinh con xong, nghỉ được mấy tiếng là phải đi làm rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chúng tôi chỉ có hai người, trong nhà không có ai lo liệu nên nhất định phải để một người ở trong nhà. Bằng không tan làm về nhà ngay cả cơm nóng cũng không ăn được." Bạch Đại Sơn quả thật rất tốt, rất cưng chiều cô. Những việc như giặt quần áo nấu cơm, anh đều làm hết, không cho Lý Trình Trình bị mắc kẹt trong việc nhà, để cô làm những việc mình muốn.

Lý Trình Trình không thích thể hiện tình cảm quá mức trước mặt người khác. Bởi vì như vậy rất dễ khiến người ta ghen tị. Ngầm yêu thương nhau thì được, không nên phô trương ra bên ngoài.

Lăng Nhược Tuyết ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, nhà người khác nhiều người, đều để lại một người ở trong nhà lo liệu chuyện nhà. Vì vậy Bạch Đại Sơn để Lý Trình Trình ở nhà cũng là bình thường, rốt cuộc thì có người đàn ông nào lại đi làm việc nhà chứ?

Lý Trình Trình chợt nhớ ra, trong nhà còn lại mấy miếng đậu phụ lá dâu. Cô vội vàng rửa sạch tay, đi múc một miếng đậu phụ lá dâu, cho thêm chút nước đường đỏ vào rồi đưa cho Lăng Nhược Tuyết, nói: "Lăng Nhược Tuyết, cô nếm thử cái này đi."

Lăng Nhược Tuyết nhìn, nhíu mày tỏ vẻ chán ghét: "Đây là gì? Xanh xanh nhìn ghê quá."

"Đây là đậu phụ, ăn vào mát lạnh, giống như kem que vậy, rất thoải mái. Cô thử xem."

Lúc này Lăng Nhược Tuyết mới từ từ đưa tay ra nhận lấy, dùng muỗng múc một miếng nhỏ cho vào miệng, mắt cô ấy sáng lên: "Thật sự mát lạnh, còn thoang thoảng hương thơm, mùi vị không tệ. Thứ này cô lấy đâu ra vậy?"

"Tôi làm gì có tiền mua chứ? Đây là do tôi tự làm." Lý Trình Trình nói.

"Không ngờ cô còn có bản lĩnh này." Lăng Nhược Tuyết nghi ngờ nhìn Lý Trình Trình từ trên xuống dưới, rõ ràng là không tin.

Lý Trình Trình cũng không giải thích nhiều, cô bưng ốc lớn và ốc nhỏ đã rửa sạch vào bếp. Lăng Nhược Tuyết khịt mũi, hỏi: "Mùi gì thế, thơm quá?"

"Là móng giò hầm. Trưa nay mỗi người chúng ta ăn một cái móng giò lớn." Lý Trình Trình giải thích một câu, móng giò là thứ tương đối khó làm nên cô đã sớm cho vào nồi hầm, chỉ sợ trưa không kịp ăn.

Lăng Nhược Tuyết không hỏi thêm gì nữa, chẳng qua cô ấy cảm thấy Lý Trình Trình quá phung phí.

 
Bình Luận (0)
Comment