Đồ mà nhà họ Trình mua cho cô đều là đồ tốt, nếu lãng phí thì không phải rất đáng tiếc sao?
Sau đó, Lý Trình Trình lại đi tìm ông chủ mà cô đã đặt làm lồng công nghiệp. Đã mười ngày trôi qua, không biết ông ấy đã làm được bao nhiêu thứ, càng không biết lồng công nghiệp đã làm xong hay chưa.
Các quầy hàng trên chợ không cố định mà là ai đến trước thì chọn vị trí trước, lần trước ông ấy ở vị trí nào thì lần này đã đổi thành người khác.
Sau khi tìm một hồi lâu, Lý Trình Trình mới tìm thấy ông chủ. Cô thấy quầy hàng của ông ấy bày bán vài chiếc lồng liền vội vàng chạy đến, nhìn thấy một chiếc lồng công nghiệp đơn giản được đan bằng tre, Lý Trình Trình vui mừng khôn xiết.
Cô trực tiếp yêu cầu ông chủ giúp cô chuyển hết tất cả các lồng đến nơi hẻo lánh, sau đó lại dùng cách cũ, thu vào đường hầm hang động, đợi về nhà rồi sẽ sắp xếp lại.
Lý Trình Trình trở lại quầy bán kem, Lăng Nhược Tuyết không vui nói: "Cô đi đâu vậy? Sao giờ mới về?"
"Lúc nãy ăn hoành thánh, cho nhiều ớt quá, dạ dày không thoải mái nên tôi tìm chỗ giải quyết." Lý Trình Trình tùy tiện tìm một cái cớ. Giọng điệu này của Lăng Nhược Tuyết làm như có vẻ rất thích cô, nhưng thực ra Lăng Nhược Tuyết không thích cô chút nào.
Lượng khách trên chợ rất đông. Bốn người họ trực tiếp bán hết sáu trăm cây kem trên chợ, bốn trăm cây còn lại thì mang lên thị trấn bán. Bởi vì người trên chợ ngày càng ít, kéo thêm hai thùng qua cũng bán không hết.
Cuối tháng tám, Lăng Nhược Tuyết và Bạch Thư Lễ đều đi học, sau khi đi học vào buổi sáng. Họ tiếp tục cùng Lý Trình Trình đi bán kem, bán đến ngày cuối cùng thì không bán nữa. Lý do là ngày hôm sau họ phải đi học, không có thời gian bán kem cùng nhau nữa.
Lăng Nhược Tuyết nói với Lý Trình Trình: "Đợi đến kỳ nghỉ hè năm sau lại dẫn tôi đi bán kem nhé."
Kỳ nghỉ hè này cô ấy kiếm được hơn tám trăm đồng, cộng thêm tiền mình tiết kiệm được, hiện tại cô ấy có hơn một nghìn đồng. Số tiền này đủ cho cô ấy dùng trong vài năm, bây giờ có thể yên tâm đi học.
"Được, cô yên tâm đi. Đến lúc đó nhất định sẽ gọi cô." Lý Trình Trình gật đầu nói.
Cô có thể không gọi người khác nhưng Lăng Nhược Tuyết nhất định phải gọi, bởi vì Lăng Nhược Tuyết đã từng giúp đỡ cô.
Họ bán kem tổng cộng bốn mươi bốn ngày. Lý Trình Trình và Lăng Nhược Tuyết mỗi người chia nhau 827 đồng 2 hào. Bạch Thư Lễ và Hạ Vân Lai kiếm được 52 đồng 8 hào, cũng đã rất không tệ rồi.
Từ khi Hạ Vân Lai theo Lý Trình Trình kiếm được tiền thì không về nhà nữa. Cậu ấy trực tiếp thuê một căn phòng nhỏ ở thị trấn. Đúng vậy, chỉ là một căn phòng, tiền thuê nhà là một đồng một tháng, mỗi ngày cậu ấy đều ở cửa ngõ thị trấn chờ họ.
"Chị Trình Trình, bây giờ em có thể hợp tác với chị bán kem không?" Hạ Vân Lai cẩn thận mở lời, chỉ hai người họ hợp tác bán. Mỗi ngày, mỗi người có thể chia nhau hai mươi đồng, gấp mười lần thu nhập của cậu ấy.
"Được chứ!" Lý Trình Trình vốn dĩ định như vậy. Nếu không ngày nào cũng để Hạ Vân Lai nhìn mình kiếm được mấy chục đồng, còn cậu ấy chỉ được một đồng rưỡi, trong lòng cậu ấy có thể thấy công bằng được sao?
Hơn nữa, cũng chỉ có thể bán trong tháng chín thôi, chờ đến tháng mười, còn ai sẽ mua kem để ăn chứ?
"Vâng, cảm ơn chị Trình Trình." Hạ Vân Lai vội vàng đếm hai mươi đồng đưa cho Lý Trình Trình. Mỗi người bỏ ra một nửa tiền vốn, đến lúc đó lợi nhuận cũng chia đều.
Chỉ còn hai người họ, không cần trả tiền công cho người khác nữa nên mỗi ngày họ có thể chia nhau hai mươi đồng.
Mặc dù kem que không thể bán được lâu nữa nhưng cậu ấy nghĩ, bán được ngày nào hay ngày ấy. Đến lúc đi học cậu ấy cũng sẽ giống như Bạch Thư Lễ, học hành chăm chỉ, sau này rời khỏi nơi đây, không bao giờ để cha mẹ kế bắt nạt, cũng không phải hy sinh cả đời cho mẹ kế và con của mẹ kế nữa.
So với Lý Trình Trình trước đây, việc Hạ Vân Lai muốn trộm giấy tờ tùy thân dễ dàng hơn nhiều, bởi vì nhà cậu ấy không có ai trông coi. Trước đây nhà họ Lý, bà Ngô Tú Châu ngày nào cũng ở nhà canh chừng, cứ như đề phòng Lý Trình Trình vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tối hôm đó, Bạch Thư Lễ tan học về nhà, vừa bước vào cổng, cửa sân nhà cậu ấy đã bị ai đó đập mạnh. Bạch Thư Lễ còn chưa kịp bước vào nhà chính lại quay người đi mở cửa.
Nhìn thấy mẹ kế của Hạ Vân Lai đang đứng ở ngoài với dáng vẻ tức giận đùng đùng, gương mặt Bạch Thư Lễ chợt biến sắc.
"Thím này, thím gõ cửa nhà cháu có việc gì không?" Bạch Thư Lễ không thích nhìn thấy cô ta, cô ta không những bắt nạt Hạ Vân Lai mà còn bảo con cái cũng bắt nạt Hạ Vân Lai. Những đứa con mà cô ta sinh ra, không đứa nào đối xử với Hạ Vân Lai như anh trai.
"Bạch Thư Lễ, Vân Lai nhà thím đâu?" Mẹ kế Hạ Vân Lai không khách sáo lên tiếng.
Bạch Thư Lễ có hơi không còn gì để nói nhưng vẫn giả vờ hung dữ nói: "Thím này, cháu đi học ở trường, chiều tối mới về nhà. Sao cháu biết được Hạ Vân Lai ở đâu? Thím tìm nhầm người rồi đúng không? Cháu nghĩ Hạ Vân Lai ở đâu, thím nên tự hỏi mình, thím hẳn là hiểu rõ hơn ai hết mà."
Cậu ấy tuyệt đối sẽ không bán đứng Hạ Vân Lai.
Cuộc sống của Hạ Vân Lai thật sự quá khó khăn.
"Hôm đó chính là cháu đến tìm Vân Lai nhà thím. Thím đã nhìn thấy hết, cháu đừng hòng chối cãi, Vân Lai nhà thím đâu?" Mẹ kế của Hạ Vân Lai nói, còn muốn lấy tay đẩy Bạch Thư Lễ.
Hạ Vân Lai không ở nhà, mọi việc nhà đều do cô ta làm. Bởi vì cô ta không muốn để con ruột của mình làm việc, bây giờ cô ta chỉ mong Hạ Vân Lai nhanh chóng về nhà làm việc.
Bác hai của Bạch Đại Sơn cũng chính là bà nội của Bạch Thư Lễ. Bà ấy thấy mẹ kế của Hạ Vân Lai muốn đánh Bạch Thư Lễ thì cầm chổi đánh vào mặt cô ta: "Chính cô đuổi đánh Hạ Vân Lai nên thằng bé mới bỏ chạy, tìm Thư Lễ nhà tôi làm gì? Trốn tránh trách nhiệm cũng không thể như vậy được? Ai mà không biết sau khi Thư Lễ nhà tôi đến tìm Vân Lai, cô đã đánh Vân Lai một trận. Tôi còn nghi ngờ Vân Lai bị cô đánh bị thương, c.h.ế.t ở bên ngoài rồi đúng không?"
"Tôi nói cho cô biết. Nếu chúng tôi báo công an thay cho Vân Lai thì cô cũng sẽ giống như Cố Trạch, phải đi tù đấy cô có biết không?" Bà nội Bạch Thư Lễ vừa đuổi mẹ kế của Hạ Vân Lai đi, vừa nói: "Nếu cô dám đến tìm Thư Lễ nhà tôi gây rối nữa, tôi sẽ thay Vân Lai đi báo công an. Mọi người nói tôi nhiều chuyện cũng được, tôi đây thích nhiều chuyện đó!"
Mẹ kế của Hạ Vân Lai sợ hãi, vội vàng lùi ra ngoài cửa. Hạ Vân Lai đã nhiều ngày không về nhà, nếu như thật sự có người báo án thay cho Hạ Vân Lai, cô ta cũng sẽ phải chịu tội. Bởi vì sau khi Bạch Thư Lễ đến tìm Hạ Vân Lai, cô ta đã thực sự đánh Hạ Vân Lai.
Bà nội Bạch Thư Lễ đóng cửa sân lại vang lên một tiếng "ầm", sau đó nói lớn với bên ngoài: "Nếu cô còn đến tìm thằng Thư Lễ nhà tôi, tôi sẽ đến đồn công an, cố gắng xem lại nên đối xử với Hạ Vân Lai như thế nào đi."
Mẹ kế của Hạ Vân Lai sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy trốn khỏi nhà Bạch Thư Lễ.
Bà nội tiếp tục nói với Bạch Thư Lễ: "Thư Lễ, sau này nếu cô ta còn đến tìm con gây rối thì con cũng đừng khách sáo, trực tiếp đến đồn công an báo án, để công an đến xử lý cô ta."