Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 77

Lý Trình Trình lại đi đến nơi trước đây đã chôn hòm. Cô lấy xẻng nhỏ ra, đào rất lâu nhưng bên trong không có gì cả.

Có lẽ là lần này vận mệnh của Trình Tuyết Dương đã được thay đổi, âm mưu hãm hại của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn đã không thành công. Bà ấy và Quý Hạc Minh đã thành công ở bên nhau, sau đó có đứa con mới.

Điều mà Lý Trình Trình băn khoăn nhất là những người có liên quan đến Trình Tuyết Dương đều đã trở thành người khác. Những người trước đây đều không còn tồn tại nữa, đặc biệt là con cháu của Trình Tuyết Dương và Lý Minh Sơn, nhưng tại sao cô vẫn còn ở đây? Tại sao cô không vì sự biến mất của Trình Tuyết Dương mà biến mất hoặc trở thành người khác?

Hiện tại những điều này đều không có câu trả lời.

Sau khi trở về nhà, Lý Trình Trình lấy tất cả trái cây dại ra khỏi hang, chọn ra những quả kiwi chín mềm để riêng một bên, còn những quả cứng thì cho vào thùng lớn. Cô trải nhiều lớp rơm rồi đặt kiwi lên rơm, ủ hai ngày như vậy, kiwi sẽ mềm ra rồi có thể đem ra bán.

Sau khi ủ xong những quả kiwi cứng, Lý Trình Trình chọn một quả kiwi chín mềm nhất. Cô bóc vỏ rồi cắn ngay vào phần thịt xanh tươi, vừa thơm vừa ngọt. Không ngờ kiwi dại ngon đến vậy, ngon hơn nhiều so với kiwi mua ở đời trước của cô.

Lý Trình Trình quyết định không bán những quả kiwi chín mềm này mà giữ lại để ăn, đợi những quả trong thùng lớn chín mềm rồi hãy bán.

Cô chia những quả kiwi chín mềm thành hai phần, một phần dành cho Lăng Nhược Tuyết. Lăng Nhược Tuyết học cùng trường với Lý An An và Bạch San San. Nhưng ngày nào Lăng Nhược Tuyết cũng được cha mình đón về nên về nhà sớm hơn Lý An An và Bạch San San một chút.

Lý Trình Trình đến đầu thôn An Cư đứng đợi, thấy Lăng Nhược Tuyết được cha cô ấy chở về thôn bằng xe đạp bèn kêu lớn: "Lăng Nhược Tuyết, tôi có đồ muốn đưa cho cô."

Lăng Nhược Tuyết vỗ vỗ vào lưng cha mình, nói: "Cha, cho con xuống xe đi bộ. Đoạn đường còn lại con tự đi về."

Cha Lăng dừng xe đạp lại, để Lăng Nhược Tuyết xuống rồi mới đạp xe về nhà.

Lăng Nhược Tuyết đi đến trước mặt Lý Trình Trình, hỏi với vẻ kiêu ngạo: "Gọi tôi làm gì? Chẳng lẽ là lâu rồi không gặp nên nhớ tôi à?"

"Cô nghĩ gì vậy? Sao tôi lại nhớ cô được?" Lý Trình Trình đưa chiếc giỏ nhỏ trong tay cho Lăng Nhược Tuyết: "Kiwi dại, đã chín rồi. Rất ngon, cô thử xem."

Lăng Nhược Tuyết lật lớp rơm phủ bên trên ra, nhìn thấy bên trong là những quả quả kiwi to như quả trứng nhưng có lông, sau đó nhận lấy chiếc giỏ: "Làm phiền cô hái được chút quả còn nhớ tới tôi, cảm ơn cô."

Lý Trình Trình gật đầu: "Được rồi, vậy tôi về đây. Cô cũng nhanh chóng về nhà học bài đi!"

Chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học, bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất.

Thi đỗ thì chính là vượt vũ môn, trong thời đại này, đó chính là vinh quang vô thượng, là vinh quang cao quý nhất.

Lăng Nhược Tuyết gật đầu với Lý Trình Trình rồi xách chiếc giỏ đựng kiwi rời đi.

Lý Trình Trình chuẩn bị quay về nhà thì bỗng nhiên quay đầu lại gặp phải Lý Minh Sơn. Nhớ đến đoạn ký ức đầu tiên về người đàn ông giống như ác quỷ Lý Minh Sơn kia, Lý Trình Trình cảm thấy lạnh toát. Lý Minh Sơn đối xử với Trình Tuyết Dương như vậy chẳng khác gì g.i.ế.c người.

Nhà họ Lý đã nhận ba trăm đồng tiền sính lễ của Bạch Đại Sơn rồi cắt đứt quan hệ với cô. Hiện giờ họ không còn là người một nhà nữa nên cũng không cần phải chào hỏi. Hơn nữa Lý Trình Trình còn có tâm lý ám ảnh với Lý Minh Sơn, cho nên cô cũng không muốn chào hỏi ông ta, bèn trực tiếp rời đi.

"Lý Trình Trình, nhìn thấy ông nội mà không chào hỏi một tiếng à?" Giọng nói của Lý Minh Sơn nghe cực kỳ u ám.

"Tại sao tôi phải chào hỏi? Chẳng lẽ trong lòng ông không rõ ràng sao?" Lý Trình Trình lập tức phản ứng lại, sau đó quay người bỏ đi.

 

Lý Minh Sơn này là một nhân vật vô cùng đáng sợ, cô nên tránh xa ông ta một chút để tránh bị liên lụy.

Mặc dù cô là người xuyên từ dòng thời gian khác tới nhưng điều đó không có nghĩa cô là người thông minh nhất, cũng không thể chủ quan cho rằng thời đại này không có người thông minh. Biết bao nhiêu kẻ gan dạ và thông minh trong thời đại này sau này đều trở thành đại gia giàu có.

Lý Minh Sơn nhìn bóng lưng Lý Trình Trình đi xa, nhổ toẹt một tiếng, đúng là sói mắt trắng không thể nuôi được. Lúc đầu không nên nghe lời người đó, giữ đứa bé này lại nuôi mà nên vứt nó vào thùng nước tiểu cho chết.

Lý Trình Trình đến trước cửa nhà, thấy cửa mở nên đi thẳng vào. Nghĩ đến sự độc ác của Lý Minh Sơn, cô vẫn còn hoảng sợ.

"Vợ ơi, sao vậy?" Bạch Đại Sơn nhìn thấy Lý Trình Trình như vừa trải qua chuyện gì kinh khủng thì lo lắng hỏi.

"Vừa rồi em gặp Lý Minh Sơn." Lý Trình Trình nói thật.

"Sau này tránh xa họ một chút, giờ đã không còn là một nhà, không cần qua lại nữa." Một gia đình không coi trọng cô, một gia đình khiến cô từ bỏ mọi thứ, có cần thiết phải qua lại nữa sao?

Nếu tiếp tục qua lại thì có thể một ngày nào đó, mạng sống của cô cũng sẽ mất ở đó.

Lý Trình Trình gật đầu: "Em biết rồi."

Người khác cần sự che chở và giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, cô không cần, hơn nữa với nhà mẹ đẻ như nhà họ Lý, cô càng không cần.

Mặc dù thái độ của nhà họ Lý tốt hơn một chút so với ký ức đầu tiên của cô nhưng ở nhà họ Lý, cô vẫn phải chịu sự đối xử khác biệt. Người khác đi học, cô phải ở nhà làm việc. Người khác ăn trứng ăn thịt, cô phải ăn rau dại trái cây hoang dã. Thậm chí Lý An An cướp mất chồng sắp cưới của cô nhưng họ lại không bồi thường cho cô bất cứ thứ gì, ngược lại còn đòi Bạch Đại Sơn ba trăm đồng mới thả tự do cho cô.

Rõ ràng cô là nạn nhân, tại sao cô lại phải bồi thường cho nhà họ Lý?

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến từ cổng sân: "Anh cả, chị dâu."

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Lâm Sơn đang đứng trước cổng sân.

Bạch Đại Sơn nói với cậu ta: "Cửa mở, em vào đi!"

"Em chỉ nói một câu, không vào đâu. Tối nay đến nhà chúng em ăn tối nhé!" Bạch Lâm Sơn nói xong liền quay người rời đi.

Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn với vẻ thắc mắc: "Đây là có chuyện gì muốn nói à?"

"Có lẽ là vết thương đã lành, cũng nên trở về làm việc rồi!" Bạch Đại Sơn suy nghĩ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này Lý Trình Trình mới nhớ ra, trong đoạn ký ức trước đó, Bạch Lâm Sơn cũng nghỉ phép ba tháng, tính ra thời gian cũng sắp hết rồi. Vì vậy bữa tối tối nay có lẽ là để tiễn Bạch Lâm Sơn, cô nói: "Vậy chúng ta dọn dẹp một chút, rồi qua đó đi!"

Hai người đều về phòng dọn dẹp, Lý Trình Trình tìm được một cây bút máy từ đống đồ mà nhà họ Trình mua cho cô trong hang động, định tặng cho Bạch Lâm Sơn.

Vì chuyện của Bạch San San, Lý Trình Trình đã gả cho Bạch Đại Sơn mấy tháng rồi nhưng cô vẫn chưa đến nhà cũ của anh. Nếu không phải Bạch lão tam gọi họ đến ăn tối, Lý Trình Trình sẽ không bước vào đây một bước.

Bạch Đại Sơn dẫn Lý Trình Trình đi tham quan nhà cũ, còn đến phòng anh từng ở để xem. Từ khi anh chuyển đi, căn phòng này đã trở thành kho chứa đồ linh tinh, bây giờ có rất nhiều đồ đạc thượng vàng hạ cám chất đống ở đó.

Sau khi xem phòng xong, họ đi đến nhà bếp. Lúc còn chưa đến cửa bếp, họ đã nghe tiếng Bạch San San phàn nàn bên trong. Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không nghe rõ những gì cô ta nói trước đó nhưng họ đều nghe thấy câu sau cùng.

 
Bình Luận (0)
Comment