Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 96

Năm nay Bạch Đại Sơn hai mươi tám tuổi, có một đứa con lớn như vậy cũng là bình thường. Bởi vì người bình thường thường kết hôn ở tuổi mười sáu mười bảy, đến tuổi của Bạch Đại Sơn, con cái hẳn đang học lớp năm tiểu học.

"Đứa trẻ này là con riêng bên ngoài của anh thì có." Bạch Đại Sơn mắng một câu rồi nhanh chóng đạp xe rời đi.

Sắc mặt người đàn ông tự cho là mình nói đùa kia lập tức thay đổi. Anh ta vô thức quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang chỉ chỏ mình thì vội vàng nói: "Vừa nãy tôi chỉ nói đùa với Bạch lão đại thôi. Ai ngờ người này lại không biết đùa gì cả."

"Nói người khác không biết đùa lại không biết nhìn sắc mặt của mình. Không phải sắc mặt của anh cũng rất khó coi sao? Chẳng lẽ Bạch lão đại nói đúng, anh thực sự lén lút có con riêng ở bên ngoài?" Người bên cạnh cũng chế giễu.

Anh ta có thể nói đùa với người khác nhưng người khác lại không thể nói đùa với anh ta, anh ta tưởng mình là ai chứ!

"Các người đừng nói lung tung. Trong lòng tôi chỉ có một mình vợ tôi, sao có thể có con riêng ở bên ngoài được chứ?" Người đàn ông nói xong thì chạy đi, anh ta không muốn vì lời nói lung tung của mọi người mà phá hủy gia đình của mình.

Có người giặt giũ nấu nướng, có người hầu hạ, cuộc sống vẫn là rất thoải mái.

Vài ngày trước, bởi vì Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không có ở nhà nên mấy người Tôn Tố Mai không đưa rau diếp cá cho cô. Buổi tối đầu tiên họ trở về, mấy người Tôn Tố Mai đã đưa đến mấy bao tải rau diếp cá, khoảng tám trăm cân.

Hiện giờ đã nếm được vị ngọt nên họ dành thời gian mỗi ngày để đào rau diếp cá. Mỗi người có thể kiếm được một hoặc hai đồng mỗi ngày, đây thực sự là một mức thu nhập tốt ở nông thôn.

Buổi tối, sau khi cậu bé ngủ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ngồi lại với nhau để xử lý rau diếp cá một cách cẩn thận.

Dù sao cậu bé cũng đã lớn, Lý Trình Trình không để cậu bé ngủ chung phòng với họ nên cô đã dọn dẹp căn phòng nhỏ bên cạnh để cậu bé ngủ một mình. Cho dù Lý Trình Trình muốn cho cậu bé ngủ cùng, Bạch Đại Sơn cũng sẽ không đồng ý.

Anh không muốn vì một đứa trẻ không rõ lai lịch mà mất đi "phúc lợi" buổi tối của mình.

Để cho đứa trẻ đi theo họ về nhà đã là nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể làm.

Tất nhiên, anh không nói cho Lý Trình Trình biết suy nghĩ của mình. Nếu anh nói ra, cô sẽ cảm thấy anh keo kiệt bủn xỉn.

Hai người mất nhiều tiếng mới xử lý xong tất cả rau diếp cá, sau khi rửa sạch thì cho vào hang. Sáng mai sẽ lấy hai thùng ra, nhờ Bạch Đại Sơn mang sang cho Hạ Vân Lai. Sau này, Hạ Vân Lai sẽ phụ trách bán rau diếp cá. Số còn lại sẽ đợi đến cuối năm, khi mọi người bắt đầu mua sắm Tết, họ sẽ mang lên huyện để bán.

Cuối tuần, trường học cho nghỉ nên Lăng Nhược Tuyết ở nhà nghỉ ngơi.

Lý Trình Trình liền dắt theo cậu bé không rõ tên đến tìm Lăng Nhược Tuyết. Khi đến trước cửa nhà Lăng Nhược Tuyết, thấy cửa sân mở, Lý Trình Trình giơ tay gõ cửa: "Thím ơi, Lăng Nhược Tuyết ở nhà không ạ?"

"Có nhà, để thím đi gọi nó." Mẹ Lăng Nhược Tuyết lau khô nước trên tay rồi đứng dậy đi vào trong nhà.

Ông bà nội của Lăng Nhược Tuyết có nhiều con, đã chia nhà từ lâu. Người già thường sống cùng con trai trưởng, vì vậy nhà Lăng Nhược Tuyết chỉ có những người trong gia đình nhỏ của họ.

 

Lăng Nhược Tuyết nhanh chóng ra ngoài, nhìn thấy Lý Trình Trình và một cậu bé đang đứng cạnh cổng thì có hơi tò mò: "Đây là ai vậy? Đến rồi sao không vào nhà?"

"Đây là em trai tôi." Cậu bé vẫn không nói lời nào. Lý Trình Trình cũng không hỏi được tên cậu bé nên gọi luôn là em trai."Tôi đến đây để đưa đồ cho cô, đưa xong tôi sẽ dẫn em trai lên núi đào rau dại và hái nấm hương."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu bé có lẽ đã chịu tổn thương tâm lý nặng nề. Cô muốn cậu bé làm một số công việc thú vị để giúp cậu bé mau chóng trở lại bình thường, sau đó cô sẽ hỏi địa chỉ nhà để đưa cậu bé về nhà.

Lý Trình Trình đưa tài liệu ôn tập cho Lăng Nhược Tuyết: "Tôi không biết mua cái gì. Cái này là do ông chủ cửa hàng giới thiệu cho tôi. Ông ấy nói bộ tài liệu ôn tập này rất tốt, chỉ cần cô nắm vững kiến thức trong đó, đảm bảo điểm số sẽ có tiến bộ."

"Cảm ơn." Lăng Nhược Tuyết thầm nghĩ cô bị người ta lừa mà cũng không biết. Nếu thật sự có quyển sách hay như vậy, chẳng phải đã bị mọi người tranh nhau mua hết rồi sao? Tuy nhiên, cô ấy vẫn nhận lấy, dù sao đây cũng là tâm ý của cô.

Chỉ đến khi thi đại học, Lăng Nhược Tuyết nhìn thấy những câu hỏi quen thuộc kia mới không thể không thán phục vận may của Lý Trình Trình. Bộ tài liệu ôn tập mà cô mua vậy mà thực sự hữu ích.

"Hai người chờ một chút, tôi đi cùng hai người lên núi." Lăng Nhược Tuyết cất tài liệu ôn tập vào phòng sách, cầm theo giỏ nhỏ và xẻng nhỏ, lên núi cùng Lý Trình Trình.

Vào mùa đông, trên núi có rất nhiều rau dại, có hành lá, cây tể thái, bồ công anh, rau đắng, mã đề, củ kiệu, đồng thời chúng còn mọc rất tươi tốt. Đời trước, Lý Trình Trình chỉ từng ăn qua cây tể thái, đây cũng là loại rau dại ngon nhất trong số các loại rau này.

Lý Trình Trình dạy cậu bé nhận biết cây tể thái, sau đó đưa cho cậu bé một chiếc xẻng nhỏ, để cậu bé tự đào, như vậy cũng tránh cho cậu bé buồn chán. Một đứa trẻ bảy tám tuổi, không đến nỗi ngay cả chút việc ấy cũng không làm được.

Nhìn thấy những dải rau dại trải dài trên sườn núi, Lý Trình Trình thực sự muốn biến những loại rau dại này thành tiền, chỉ là một mình cô không có khả năng. Rau diếp cá trong thôn đã đủ để cô kiếm tiền liên tục rồi.

Bởi vì rau diếp cá có thể ăn bốn mùa trong năm, chỉ cần họ siêng năng, họ có thể kiếm tiền suốt năm.

Lý Trình Trình thấy phía sau có mấy đứa trẻ lớn hơn cũng đang hái rau dại, cô tiến đến, bảo: "Các em ơi, các em giúp chị hái rau dại, chị trả tiền cho các em, được không?"

Một cô bé khoảng mười tuổi, chớp đôi mắt to tròn, bối rối nhìn Lý Trình Trình: "Chị ơi, rau dại nhiều thế này, chị tự hái là được rồi, sao phải tốn tiền mua ạ? Như vậy không phải là lãng phí tiền sao?"

"Chị biết là có thể tự hái. Nhưng chị thấy các em ngoan ngoãn nên muốn giúp các em kiếm tiền, để các em có tiền đi học, có tiền mua quần áo mới, có tiền mua kẹo ăn. Chẳng lẽ các em không muốn sao?" Lý Trình Trình hơi nhướng mày, tò mò hỏi.

Đứa trẻ này cũng rất biết tính toán, biết rằng mua rau dại là lãng phí tiền.

Có lẽ bị thu hút bởi viễn cảnh mà Lý Trình Trình miêu tả, trong mắt cô bé cũng lóe lên một tia phấn khích: "Em thực sự có thể làm được ạ?"

"Chỉ cần em đồng ý là được!" Lý Trình Trình nói.

"Vâng, vậy em sẽ hái." Cô bé liên tục gật đầu, những đứa trẻ bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

"Được, vậy mỗi người hái một loại rau dại cho chị. Các em tự chọn một loại, sau này chuyên hái loại đó cho chị, bởi vì chị không có thời gian phân loại từng loại rau dại. Bất kể hái được bao nhiêu đều đợi đến khi trời tối mới mang đến nhà chị, nhà chị ở đằng kia..." Lý Trình Trình đứng dậy, chỉ vào căn nhà lớn dưới chân núi: "Tất cả rau dại đều có giá một đồng một cân, nhưng các em phải hái cho cẩn thận, không được hái lung tung, nghe rõ chưa?"

 
Bình Luận (0)
Comment