Đối với việc Triệu Nhan yêu cầu viếng thăm phụ thân mình, Cốt Đầu biểu hiện thập phần hưng phấn, cái đầu nhỏ gật gật giống như gà con mổ thóc, đợi cho Triệu Nhan và Gia Luật Tư vừa mới ăn điểm tâm quả dại xong, nàng bên kia đã đem Triệu Nhan gian phòng của bọn họ quét dọn một lần, sau đó chạy chậm đến trước mặt Triệu Nhan, một đôi mắt to linh động tràn đầy kỳ vọng nhìn hẳn.
- Cốt Đầu ngươi ở phía trước dẫn đường, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ thăm hỏi phụ thân ngươi!
Thấy bộ dạng Cốt Đầu, Triệu Nhan cũng không kim được cười to nói, kỳ thật hân cũng rất tò mò, vì sao Cốt Đầu xuất thân Liêu quốc đối với một quận vương Đại Tống như mình thật không ngờ lại có hảo cảm?
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Cốt Đầu lập tức gật đầu thật mạnh một cái, sau đó sôi nổi đi phía trước dẫn đường, Triệu Nhan vốn muốn gọi Tô Thức cùng đi, nhưng có thể là ngày hôm qua mệt nhọc quá độ, làm cho Tô Thức vẫn chưa rời giường, cho nên Triệu Nhan cũng vốn không có kêu lên đối phương.
Lúc này mặt trời đã lên cao, toàn bộ bộ Hoàn Nhan trời chưa sáng thì cũng đã bắt đầu bận rộn, các nữ nhân chuẩn bị điểm tâm, cho heo ăn, hái quả dại, các nam nhân thì kết giao ra ngoài đi sẵn, thậm chí ngay cả Hặc Lý Bát thủ lĩnh cũng không ngoại lệ, sớm một chút cùng mấy người huynh đệ lưng đeo cung tên rời đi, đương nhiên những thứ này đều là Triệu Nhan từ chỗ Cốt Đầu nghe được, toàn bộ bộ Hoàn Nhan ngoại trừ những oắt con kia ra, cũng chỉ có ba người Triệu Nhan bọn họ là nhàn rỗi nhất.
Cũng chính bởi vì những người lớn tất cả đều ra đi làm việc rồi, cho nên toàn bộ trong bộ lạc cũng chỉ còn lại có một vài tiểu hài tử, lớn nhất cũng không quá năm sáu tuổi. Cốt Đầu nói, lớn một chút nữa đứa nhỏ cũng phải đi rừng núi cắt cây cỏ cho heo ăn, dù sao trong bộ lạc cũng sẽ không nuôi dưỡng người rảnh rối, đương nhiên Triệu Nhan và Gia Luật Tư ba người bọn họ là trường hợp ngoại lệ.
- A,Vì sao tất cả trong bộ lạc không có nhìn thấy người già?
Lúc này Gia Luật Tư đột nhiên mở miệng nói, đồng thời quay đầu phía bên trái phải rất nghiêm túc đánh giá vài lần, nhưng toàn bộ trong bộ lạc cũng chỉ có thấy những tiểu hài tử kia, vốn lão nhân cũng không có một người, cũng có chút kì quái.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng đánh giá chung quanh một chút, kết quả phát hiện hoàn toàn chính xác giống như Gia Luật Tư nói, bốn phía không ngờ không thấy được một lão nhân, nhớ lại một chút ngày hôm qua bọn họ đi vào bộ Hoàn Nhan, giống như cũng không có nhìn thấy lão nhân, có tối đa mấy người trung niên hơn ba mươi tuổi, tuổi tác lớn hơn chút nữa cũng không có nhìn thấy một người.
Phát hiện địa phương này rất kỳ quái, Triệu Nhan và Gia Luật Tư đều cùng nhau nhìn về Cốt Đầu ở phía trước, Cốt Đầu kỳ thật cũng nghe được lời Triệu Nhan bọn họ, tuy nhiên lại không biết trả lời như thế nào, bây giờ nhìn đến hai người bọn họ cũng nhìn mình, đành phải do dự một chút rốt cục mở miệng nói
-Trong bộ lạc điều kiện gian khổ, có rất ít người có thể sống đến bốn mươi tuổi. Đương nhiên cũng có một vài người khác có thể sống lâu một chút. Ví dụ như năm trước trong bộ lạc còn có mười mấy lão nhân. Nhưng bởi vì năm trước mùa đông tuyết rơi nhiều gió núi, trong bộ lạc đồ ăn không đủ, cho nên những lão nhân ấy liền chủ động vào núi. Như thế cũng có thể ít tiêu hao đồ ăn đi một chút
Nghe đến đó Triệu Nhan và Gia Luật Tư tất cả đều trầm mặc xuống, bộ Hoàn Nhan cuộc sống gian khổ, khiến cho người trong bộ lạc tuổi thọ rất ngắn cũng thế mà thôi, thật không nghĩ đến một cuộc tuyết tai, liền làm cho lão nhân trong cả bộ lạc vào núi tìm chết, vì có thể tiết kiệm một ít đồ ăn cho thành viên thị tộc, tuy rằng Triệu Nhan đối với người Nữ Chân không có bất kỳ hảo cảm, nhưng nghe đến đó cũng vẫn chấn động như cũ.
Không đợi bọn Triệu Nhan từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại, chợt nghe Cốt Đầu lại nói tiếp:
- Vốn người trong bộ lạc, bao gồm thủ lĩnh và mấy. người huynh đệ đều quyết định muốn đuổi phụ thân ta ra khỏi bộ lạc, bởi vì ông ấy bị bệnh liệt giường không. thể làm gì để sống, trong bộ lạc không thể nuôi dưỡng một người rảnh rồi, nhưng may mắn thủ lĩnh phu nhân giúp chúng ta cầu xin thương tình, cuối cùng thủ lĩnh mới đồng ý chỉ cho chúng ta thức ăn cho một người, sau đó cho phụ thân ở lại, may mắn trận tuyết tai liên tục không lâu, nếu không ta cùng phụ thân chỉ sợ đều bị chết đói rồi
Tuy rằng Cốt Đầu chỉ dùng ít ỏi mấy câu miêu tả cuộc sống của mình trong trận tuyết tai, nhưng Triệu Nhan và Gia Luật Tư cũng cảm giác có chút biến đổi sắc mặt, dù sao đối phương chỉ là một cô bé mười hai mười ba tuổi, chẳng những phải chăm sóc phụ thân liệt giường, đồng thời còn chịu đông lạnh đói khổ, trời biết nàng làm thế nào sống sót từ trong trận tuyết kia?
- Cốt Đầu, lần này ta cùng với Hặc Lý Bát trao đổi xong việc, ngươi cùng phụ thân theo ta quay về Đại Tống có được không?
Triệu Nhan trăm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi, hẳn cảm giác thấy mình có trách nhiệm mang phụ tử Cốt Đầu bọn họ về đến nền văn minh trong xã hội, mà không phải ở chỗ này, vùng không có văn minh trong trời đất tranh đấu.
- Thật vậy chăng? Quận vương thật sự có thể mang chúng ta quay về Đại Tống sao?
Cốt Đầu nghe được lời Triệu Nhan nói ánh mắt sáng lên, lập tức muôn phần niềm vui bất ngờ nói, chẳng qua ngay sau đó nàng giống như lại nghĩ đến cái gì, lập tức buồn rầu nói:
- Này chỉ sợ không được phép, thủ lĩnh nói muốn đem ta gả cho cháu ông ấy, cho nên ông ta chắc chắn sẽ không thả ta cùng phụ thân rời đi đâu.