Lúc đầu mặc dù pháo có đủ loại khuyết điểm, uy lực cũng rất có hạn, tuy nhiên Triệu Nhan vẫn như cũ quyết định ủng hộ Tê Du nghiên cứu hỏa pháo triều đình, dù sao đây mới là hỏa khí chính đạo, ngày sau có thể phát triển ra pháo uy lực lớn hơn, so sánh với nỏ pháo hắn thiết kế chỉ là một vũ khí thú xảo, trên cơ bản không có tiền đồ phát triển.
Đối với chuyện Triệu Nhan ủng hộ nghiên cứu pháo, Tô Thức lại có cách nhìn khác biệt, y cho rằng bây giờ nỏ pháo đã đầy đủ rồi, lại tiêu phí rất nhiều nhân lực vật lực nghiên cứu pháo có chút quá mức lãng phí, dù sao hai loại vũ khí này công năng và sử dụng gần như là trùng lặp, hơn nữa bản thân y đối với vũ khí hiểu rất có hạn, cho nên bất luận Triệu Nhan giải thích thế nào, y vẫn như cũ không thể giải thích vì sao pháo quan trọng.
So sánh với Thẩm Quát, so với Tô Thức chuyên nghiệp hơn, đối với giải thích của Triệu Nhan y cũng có thể nghe hiểu được, thậm chí lúc trước y sớm đã phát hiện tính hạn chế của nỏ pháo, chỉ có điều vẫn không tìm thấy biện pháp giải quyết, bây giờ nghe Triệu Nhan đề xuất ý tưởng dùng pháo thay nỏ pháo, Thẩm Quát cũng lập tức cảm thấy tự mình như mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, thông qua cánh cửa này có thể đẩy vũ khí hỏa dược lên đỉnh cao.
Cũng chính bởi vì Thẩm Quát ủng hộ, hơn nữa Triệu Nhan tự mình kiên trị, cho nên Tô Thức cứ việc phản đối, nghiên cứu pháo rốt cục vẫn bắt đầu ở trong Quân Khí Giám, tuy nhiên nghiên cứu pháo cũng không phải một chuyện đễ dàng, Tê Du mặc dù đưa ra ý tưởng pháo sớm nhất, nhưng y là một thợ thủ công bình thường, năng lực của bản thân có chút không đủ, cho nên cuối cùng Triệu Nhan và Thẩm Quát cũng cùng gia nhập trong nghiên cứu, tuy nhiên Triệu Nhan chỉ phụ trách đề xuất ý tưởng, những thứ khác đều cần Tè Du và Thẩm Quát bọn họ đi thực hiện.
Trong mấy ngày kế tiếp, Triệu Nhan gần như mỗi ngày đều dành thời gian đi hỏa dược thự một chuyến, đem một số ít tư liệu về pháo tự mình có thể nghĩ đến đều nói cho bọn Thẩm Quát, nhân tiện cũng đề xuất ý tưởng về súng kíp, dù sao hai loại vũ khí này bản chất cũng không khác nhau quá lớn. Để cho bọn họ tự mình suy xét và tiêu hóa là được, mặt khác hẳn còn vẽ một số bản vẽ pháo và súng kíp, tuy nhiên có thực hiện được không hẳn cũng không chắc chẩn, chỉ có thể xem năng lực của bản thân bọn Thẩm Quát.
Triệu Nhan đối với phát triển vũ khí cũng không có nhiệt tình quá lớn, vài ngày sau đó, hẳn sẽ ném chuyện pháo ra sau đầu. Đối với thái độ không chịu trách nhiệm này của hẳn, bọn Thẩm Quát cũng sớm đã thành thói quen, chỉ có khi gặp vấn đề thật sự không thể giải quyết, mới có thể chạy tới hướng Triệu Nhan thỉnh giáo, đương nhiên Triệu Nhan cũng không nhất định có biện pháp, nhưng cho dù không có cách nào, Triệu Nhan cũng có thể cung cấp cho bọn hắn một ý nghĩ mới, không đến mức khiến nghiên cứu của bọn họ đi vào ngõ cụt.
Quân Khí Giám và trường quân đội đều không căn Triệu Nhan quá để tâm, Tây Hạ tuy rằng nóng lòng rửa sạch nhục năm đó đã bị Liêu quốc sỉ nhục, nhưng Lý Lượng Tộ đối với chuyện này vẫn hết sức cẩn thận, rong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đối với Liêu quốc phát động chiến tranh, theo tình báo Hoàng Ngũ Đức phân tích đưa tới, Tây Hạ khả năng nhất sáu tháng cuối năm phát động chiến tranh đối với Liêu quốc, cho nên Triệu Nhan cũng không cần phải mỗi ngày chú ý chuyện này.
Mặt khác trong nhà mặc dù nhiều hơn một Âu Dương Uyển Linh, nhưng có Tào Dĩnh các nàng mỗi ngày ở cùng, ngược lại làm cho Triệu Nhan không thể, tiếp cận đổi phương, kể từ đó Triệu Nhan chợt phát hiện mình rảnh rỗi, tuy nhiên như vậy cũng tốt. Hắn có thể dành nhiều thời gian hơn cùng con gái Tiểu Tư Nguyệt, nhóc con này thật sự đáng yêu, chỉ cần nhìn thấy Triệu Nhan sẽ cười không ngừng, có khi Triệu Nhan ôm nhóc cả ngày đều không cảm thấy mệt.
- Phu quân, ta có chuyện muốn thương lượng với chàng một chút!
Tiết Ninh Nhỉ bỗng nhiên mở miệng nói.
- Chuyện gì?
Triệu Nhan trêu đùa Tiểu Tư Nguyệt trong lòng nói, hôm nay khí trời tốt nhiệt độ không khí cũng có hơn mười độ, cho nên Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi ôm Tư Nguyệt đi vào hoa viên phơi nắng, như vậy giúp trẻ con hấp thu canxi.
- Thật ra cũng không phải đại sự gì, phu quân cũng biết chuyện của ta, lúc trước thôn chúng ta gặp phải cường đạo. Ta dẫn theo đệ đệ cùng với một số đứa nhỏ trong thôn vừa vặn ở trong núi chơi, cho nên mới tránh được một kiếp, sau ta lại mang theo bọn đệ đệ dọc đường ăn xin đi vào kinh thành, chịu vô số khổ cực, vì nuôi sống đệ đệ muội muội này, ta mới bất đắc dĩ bán thân.
Khi nói tới đây, trong ánh mắt của Tiết Ninh Nhỉ cũng tràn ra vài giọt nước mắt, điều này làm cho Triệu Nhan cũng rất thương tiếc, nhẹ nhàng ôm nàng ở trong lòng, lúc này chỉ thấy Tiết Ninh Nhi lại mở miệng nói.
- Sau ta kiểm chút tiền, liền nuôi dưỡng những đệ đệ muội muội này trong một trang ở ngoài thành, mướn vài người trông nom, và xin tiên sinh dạy bọn họ đọc sách, hiện tại trong những người kia, hai đứa lớn nhất đã mười ba tuổi, đọc sách cũng vô cùng cố gắng, cho nên muốn mời phu quân đề cử bọn họ vào Quốc Tử Giám, ngày sau lăn lộn có được một xuất thân tốt hơn.