Đêm đã khuya, ngọn đèn trong thư phòng sáng, dựa theo ánh sáng chiếu xuống, nhìn thấy Âu Dương Tu đã qua tuổi sáu mươi đang phê duyệt một phần công văn, hiện tại ông đảm nhiệm chức Tham tri chính sự, kỳ thật chính là tương đương với phó tể tướng của Đại Tống, mặt khác còn kiêm nhiệm chức xu mật phó sứ, có thể nói là quyền cao chức trọng, tuy nhiên đồng thời cũng bị chính vụ quấn thân, mỗi ngày đều phải bận rộn đến khuya mới có thể nghỉ ngơi.
Thật vất vả mới phê duyệt xong một quyển công văn, Âu Dương Tu vươn hai tay day day huyệt thái dương đã có chút căng ra, hiện tại tuổi tác của y đã lớn, tỉnh lực so ra kém với người trẻ tuổi, hơn nữa sự tình ghi chép trong công văn cũng khá hỗn độn, vì vậy mỗi lần duyệt một phần, y đều cảm thấy đầu óc căng ra vô cùng, tuy nhiên những công văn này thực sự rất trọng yếu, ngày mai sẽ phải mang đến chính sự đường để thảo luận, vì vậy hôm nay y nhất định phải phê duyệt xong tất cả.
Xoa nhẹ huyệt thái dương vài cái, thật vất vả trong đầu mới có cảm giác thanh tỉnh một chút, Âu Dương Tu lập tức lấy một phần công văn thật dày mở ra, kết quả khi nhìn thấy nội dung bên trong, vẫn không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, đây là một khoản danh sách từ đồn điền phía nam đưa tới, trên đó viết số lượng, sản lượng khoai lang và cây ngô năm trước, đồng thời cùng với việc phân phối khoai lang và cây ngô, đương nhiên đây chỉ là điều khoản sơ lược, số sách chính thức viết lại tỉ mỉ khẳng định còn phức tạp gấp trăm lần, tuy nhiên cho dù là như vậy, muốn làm rõ điều khoản sơ lược này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Có điều dù biết là rất khó, nhưng Âu Dương Tu vẫn như cũ phải nhẫn nại kiên trì xem tiếp, năm đó khi gieo trồng cây ngô và khoai lang ở phía nam đồn điền, y còn có chút phản đối, bởi vì y không tin vào sản lượng của cây ngô và khoai lang, tuy nhiên sau khi thấy sản lượng năm đầu tiên của cây ngô và khoai lang, y cũng thấy hoảng sợ, lập tức bác bỏ hoài nghĩ trong lòng, toàn lực ủng hộ kế hoạch đồn điền.
Hiện tại quy mô đồn điền phía nam đã phát triển ra một bộ phận lớn hơn so với mức ban đầu nhiều, điều đông gần ba mươi sương binh, nếu còn cộng thêm người nhà của những sương binh này nữa, chỉ sợ tổng số người đã vượt qua một triệu, những người này trước kia đều là một loại gánh nặng của Đại Tống, nhưng từ sau khi đồn điền ra đời, Đại Tống chẳng những bỏ xuống được gánh nặng này, hơn nữa hàng năm còn có thể thu vào một lượng lớn lương thực, có thể nói là một công đôi việc.
Vốn chuyện đồn điền mặc dù trọng yếu, nhưng cũng chưa đến mức khiến tham tri chính sự Âu Dương Tú này tự mình hỏi đến, tuy nhiên từ sau khi Bắc Liêu nội loạn, Tây Hạ bên kia cũng rục rịch, Đại Tống đối với Tây Hạ cũng đã sớm hận thấu xương, năm đó nếu không phải Hảo Thủy Xuyên bại trận, chỉ sợ đã sớm tiêu diệt được mối họa trong lòng này rồi, tuy nhiên hiện tại cũng không phải là quá muộn, Đại Tống từ lúc đó đến nay cũng đang chuẩn bị tiến hành một trận quốc chiến với Tây Hạ.
Bởi vì cái gọi là binh mã không động, lương thảo đi đầu, nhân khẩu phương bảc nhiều, tiêu hao lương thực tự nhiên cũng sẽ nhiều, vì vậy lương thực tự sản xuất của phương bắc hàng năm cũng không đủ ăn, ngược lại phải điều động lương thực từ phía nam, hiện tại muốn tiến hành một trận chiến tranh lớn, tất nhiên sẽ cần nhiều lương thực hơn nữa, trải qua thương nghị cùng với vài vị tướng quân ở chính sự đường, chiến tranh còn một số lượng lớn quân lương, để cung ứng cho đồn điền phía nam. Dù sao sản lượng của cây ngô và khoai lang quả thực quá sức kinh người.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân phía trên, vì vậy Chính sự đường vô cùng coi trọng đồn điền ở phía nam, Âu Dương Tu lại phải đưa ra sản lượng lương thực năm trước và phân phối của chúng, y muốn đích thân hiểu rõ một chút, sau đó suy đoán ra sản lượng và phân phối của lương thực năm nay, đến lúc đó cũng sẽ làm tốt việc điều động hơn. Dù sao đối với việc chiến tranh với Tây Hạ rất có thể sẽ bùng nổ ở năm sau, sản xuất lương thực của năm nay rất có thể sẽ trở thành quân lương của năm sau.
Tuy nhiên ngay tại lúc Âu Dương Tu vừa nhìn chưa được mấy hàng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa thư phòng bị mở ra, sau đó một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến. Không cần ngẩng đầu y cũng biết, có thể không cần gõ cửa mà tự mình vào trong thư phòng, cũng chỉ có thể là đứa cháu gái Âu Dương Uyển Linh hôm nay vừa mới trở về.
Âu Dương Tu lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Âu Dương Uyển Linh bưng một cái khay đi đến, y lập tức cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười hiền lành nói:
- Uyển Linh, bà nội con thế nào rồi, hiện tại đã ngủ chưa?
- Ông nội không cần lo lắng, vừa rồi con đích thân giúp bà nội uống thuốc, hiện tại đã năm ngủ, hơn nữa nghe thị nữ nói, tinh thần bà nội so với sáng hôm nay thì tốt hơn rất nhiều, phỏng chừng nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không sao.
Âu Dương Uyển Linh cười mở miệng nói, hôm nay sau khi nàng nhận được tin tức bà nội bệnh nặng lập. tức cấp tốc trở về, nhưng lại phát hiện bệnh tình bà nội không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của mình, điều này cũng khiến cho nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc nói chuyện, Âu Dương Uyển Linh đã đi đến trước mặt của Âu Dương Tu, sau đó buông khay trong tay xuống mỉm cười nói:
- Nghe tôi tớ trong phủ nói, trong khoảng thời gian này mỗi đêm ông nội đều bận đến tận nửa đêm, đây là cháo thuốc con đi theo Bảo An công chúa học được cách làm, bên trong bỏ thêm cẩu kỷ, hạnh nhân... thích hợp nhất với người thường xuyên thức khuya như ông nội.
Nói xong Âu Dương Uyển Linh mở nắp chiếc nồi sứ trên khay ra, kết quả từ bên trong lập tức truyền ra một mùi hương mê người, điều này khiến cho Âu Dương Tu không nhịn được hít một hơi thật sâu ngửi, lập tức mở miệng khen:
- Tài nấu nướng của Uyển Nhi con càng ngày càng tỉnh tế hơn rồi, vừa vặn ta đang đói bụng, mau giúp ta múc một chén lấp đầy bao tử đi!