Buổi chiều đang lúc hoàng hôn trước Hiển Vi quán, đám người bán hàng rong hai bên đường đều đang bận rộn, người bán bánh hấp đang đem một vỉ hấp từ phía trên nồi cao cao xuống dưới, người bán thức ăn chín đang xoay dao như bay, mang các loại thịt dê tạp, thịt heo cắt nhỏ, lấy đồ dùng để ước lượng, người bán cháo lỏng tăng lớn lửa đốt, tranh thủ sớm nấu nhừ nồi cháo lỏng cuối cùng.
Những người bán hàng rong ra sức như vậy, chính là vì lập tức sẽ đến lúc kết thúc giờ dạy học, mỗi khi này chính là thời điểm các hàng bán đồ ăn bên ngoài bận rộn, bởi vì bọn họ phải đem đồ ăn mình bán chuẩn bị nhiều một chút, như vậy đợi cho những người nghe học buổi trưa xong, khi người đọc sách bụng đói kêu vang đi ra, bọn họ có thể cố gắng bán nhiều hơn một chút, đây cũng là thời điểm kinh doanh tốt nhất trong ngày của bọn họ, thậm chí thu vào của một ngày đại bộ phận đều quyết định trong khoảng thời gian này.
"Đông đông đông”, từ trong Hiển Vi quán truyền ra một hồi tiếng chuông dồn dập, cạnh tranh của đám người bán hàng. rong bên ngoài cũng đạt đến đỉnh, sau đó chỉ đợi thêm chốc lát, chợt nghe từ trong Hiển Vi quán truyền đến một trận ồn ào, ngay sao đó một đám người đọc sách mặc áo dài kiểu cách đang thảo luận với người bên cạnh mà đi ra ngoài, những người đọc sách đó phần lớn đều trẻ tuổi, tuy nhiên cũng có một số ít lão già râu tóc đã bạc, tuy nhiên bất kể là già trẻ, trên mặt mọi người đều tràn đây một loại cảm giác hưng phấn sau khi điều tò mò được giảng giải.
Đợi cho sau khi đám người đọc sách già trẻ lớn bé này từ trong đạo quán đi ra, ngay lập tức phân tán ra các quán ăn hai bên đường, mua lấy vài cái bánh hấp, gọi nửa cân dê tạp, sau đó quay trở về chỗ bán cháo lỏng mà ngồi xuống, dùng bánh hấp kẹp dê tạp và ăn cháo loãng, dù sao cho dù là người có học vấn cũng không thể nhịn được đói, vì vậy sau khi học xong, chuyện đầu tiên chính là bổ sung lương thực.
"Theo thời gian trôi qua, người trong đạo quán đi ra càng ngày càng ít. Tuy nhiên cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, từ trong đạo quán đi ra đã không còn thuần túy là người đọc sách, điểm ấy có thể từ quần áo và vẻ mặt của bọn họ nhìn ra, ví dụ như trong đám người mặc áo dài kiểu cách xuất hiện hai người mặc áo ngắn, hai tay vô cùng tráng kiện, màu da ngăm đen chân tay thô to. Những người này vừa nhìn liền biết là xuất thân thợ thủ công.
Người đến nghe Triệu Nhan dạy học không ngờ lại xuất hiện thợ thủ công, cũng khiến người khác cảm thấy có chút kỳ quái, tuy nhiên nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì cũng rất bình thường, điều này chủ yếu là bởi vì nội dung Triệu Nhan dạy rất tạp, trong đó có tri thức toán học, vật lý, hóa học, những kiến thức này đối với đám thợ thủ công mà nói thực ra lại vô cùng thực dụng, đặc biệt là tri thức toán học và vật lý trong đó, trước đó những thợ thủ công này làm việc chỉ bằng kinh nghiệm, đại bộ phận đều chỉ biết nó nhưng lại không biết giá trị của nó Nhưng sau khi nghe Triệu Nhan giảng dạy, những người này mới bắt đầu phát hiện trong công việc của bọn họ ẩn chứa huyền bí.
Tuy nhiên thợ thủ công có thể nghe hiểu Triệu Nhan giảng không nhiều, phần lớn đều là một ít thợ thủ công cao cấp biết chữ thậm chí hiểu được toán học, vì vậy số lượng thợ thủ công đến nghe giảng cũng không nhiều, mặt khác đáng nhắc đến chính là, trong lịch sử Đại Tống là thời đại người đọc sách có địa vị tối cao, trước mặt bọn họ thợ thủ công căn bản là không ngẩng đầu lên được, vì vậy tuy rằng đám thợ thủ công này đến nghe giảng, nhưng luôn luôn đều núp trong góc tối nhất, hơn nữa khi tan học cũng là người đọc sách đi trước. Đó không phải là luật pháp quy định, mà là trong lòng người bị ảnh hưởng của phân biệt giai cấp.
Ở tại phía trước chỗ người đọc sách và thợ thủ công đang đi ra, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông tỉnh tráng đen gầy từ trong đạo quán đi ra, người đàn ông này thoạt nhìn đại khái chỉ ba bốn mươi tuổi, tướng mạo nhìn qua hết sức bình thường, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh lóe ra vẻ trí tuệ sáng bóng, khi các thợ thủ công xung quanh nhìn thấy y cũng đều chào hỏi, lời nói và cử chỉ đối với người đàn ông này tựa hồ vô cùng tôn kính.
Đối với người xung quanh chào hỏi, người đàn ông tinh tráng đen gầy cũng chỉ cười ha hả đáp lại. Nếu Triệu Nhan ở nơi này, liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông này chính là người giúp đạo môn nghiên cứu chế tạo kính hiển vi thành công -xảo thủ Lưu, xảo thủ Lưu này tỉnh thông chế tác kim khí, ngọc khí, được xưng là là xảo thủ đệ nhất Đông Kinh, trước đó y cũng là dựa vào đôi tay khéo léo mới có thể chế tạo ra kính hiển vi trong thời gian ngắn như vậy.
Xảo thủ Lưu làm thuê cho đạo môn, luôn luôn làm việc trong xưởng đẳng sau đạo môn, vì thế y thậm chí còn đem người nhà dời đến Thượng Thủy trang, bình thường chỉ cần trong xưởng không bận rộn, y sẽ chạy đến nghe Triệu Nhan dạy học, đối với điều này người trong đạo môn đều ngầm đồng ý, dù sao xảo thủ Lưu học được càng nhiều những thứ này nọ, lại càng có khả năng giúp đỡ đạo quán làm ra vật gì đó cần thiết.