Vài ngày sau, Hoàng Ngũ Đức đã chuẩn bị xong cho cuộc hành trình, Triệu Nhan cuối cùng đã đến lúc rời khỏi. Triệu Thự cố ý cho hẳn một cuốn thánh chỉ, vẽ nội dung trên thánh chỉ thì toàn lời khó nghe. Tất cả đều là lời răn dạy Triệu Húc, tuy rằng Triệu Nhan cho rẵng Triệu Thự mắng Triệu Húc như vậy chẳng có tác dụng gì. Nhưng cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể mang theo thánh chỉ trên người.
Giống với lần trước đi sứ nước Liêu, lần này Triệu Nhan rời khỏi kinh thành vẫn không để Tào Dĩnh các nàng đưa tiễn. Chỉ chia tay với các nàng ở trước cửa, tuy rằng hắn luôn miệng cam đoan mình sẽ không lên chiến trường, sẽ nhanh chóng trở lại, nhưng đám người Tào Dĩnh vẫn hết sức lo lắng, luôn dặn dò hắn phải hết sức cẩn thận. Dù cho đi nơi nào thì đều phải mang theo hộ vệ, miễn cho gặp phải nguy hiểm. Đối với chuyện này Triệu Nhan cũng chỉ có thể gật đầu liên tục
Cuối cùng khi Triệu Nhan phải lên xe ngựa thì Tào Dĩnh chợt nói ra một lời khiến hẳn dở khóc dở cười, đó là cảnh cáo hắn đi Tây Hạ phải đàng hoàng, lần trước đi sứ nước Liêu thì mang về một công chúa nước Liêu, hơn nữa còn có bầu, lần này nếu hẳn dám mang về thêm một công chúa nước Tây Hạ gì đó thì Tào Dĩnh tuyệt đối sẽ không cho đối phương bước vào cửa. Đối với lời cảnh cáo của Tào Dĩnh, Triệu Nhan đương nhiên là vỗ ngực cam đoan, lại nói tiếp cũng thật đúng dịp, lần trước khi hắn đi sứ nước Liêu thì vừa lúc Tiết Ninh Nhi mang thai. Lăn này đi Tây Hạ thì Tào Dĩnh mang thai, điều này càng khiến Triệu Nhan luyến tiếc. Khi xe ngựa bắt đầu rời đi, hắn gần như thò đầu ra ngoài cửa sổ không ngừng vẫy tay, cho đến khi không thấy rõ Tào Dĩnh các nàng ở trước cửa thì mới thở dài ngồi trở lại trong xe.
Chuyện của Triệu Húc cần giữ bí mật, cho nên lần này Triệu Nhan rời khỏi kinh thành cũng không gióng trống khua chiêng, mà là một mình ngồi xe ngựa đi đến thành tây. Đội ngũ của Hoàng Ngũ Đức đang chờ hắn, mặt khác còn có Tào Tung dẫn một đội ngũ, ngũ này không nhiều lắm, phần lớn là tiểu nhị và quản sự của cửa hàng. Những chuyện này đều là Triệu Nhan phân phó y từ trước.
Đợi đến khi Triệu Nhan hội hợp với hai đội ngũ thì lập tức khởi hành đi Tây Hạ, nhưng khi đội ngũ vừa mới lên đường thì Tào Tung liền chui vào xe ngựa của hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ truy hỏi: - Tam ca nhị, hiện tại huynh có thể nói cho ta biết vì sao nhất định muốn ta cùng đi Tây Hạ với huynh không?
Trước đó Tào Tung đến quý phủ của Triệu Nhan tặng quà cho Thọ Khang công chúa, kết quả bị người từ chối. Đến hiện tại y vẫn không hiểu tại sao Thọ Khang công chúa lại tức giận, sau đó bảo kiếm cũng bị Triệu Nhan nuốt làm của riêng, hẳn còn đề xuất điều kiện, muốn lấy lại quà thì phải cùng đi Tây Hạ với hắn Kỳ thật Tào Tung cũng biết, Triệu Nhan kéo mình Tây Hạ chắc chn là có tính toán của hẳn. Chẳng qua là Triệu Nhan dù thế nào cũng không nói cho y biết, chỉ nói y mang theo nhiều quản sự và tiểu nhị khôn khéo. Cuối cùng xuất phát từ sự tin tưởng với Triệu Nhan, y mới qua loa sắp xếp chuyện trong nhà, chuẩn bị mọi việc cùng đi Tây Hạ với Triệu Nhan.
- Đừng gấp, đoạn đường này rất dài, chúng ta còn rất nhiều thời gian! Lúc này Triệu Nhan thần bí mở miệng nói, hiện tại hẳn cũng hết sức rối rảm, một mặt hắn khiến Tào Tung theo hẳn đi Tây Hạ đích thật là có một tính toán rất quan trọng. Nếu thành công thì Tào Tung nhất định sẽ thu được cả danh lẫn lợi, thậm chí mượn cơ hội này trở thành nhân tài mới trong giới quý tộc. Đến lúc đó chắc chắn có không ít gia tộc muốn gả con gái cho y, cho dù y muốn cưới Thọ Khang công chúa thì thân phận cũng coi như là xứng đôi rồi. Nhưng mặt khác, hắn lại muốn mượn cơ hội này để Tảo Tung rời xa Thọ Khang công chúa, để bọn họ có thời gian suy nghĩ.
- Ai ôi! !! Uy, tam ca nhi ta cầu xin huynh đó, nhanh nói nguyên nhân cho ta biết đi. Mấy ngày nay ta đều ngủ không ngon giấc, cứ như vậy thì chỉ sợ chưa đến Tây Hạ ta sẽ chết sớm đó!
Vẻ mặt Tào Tung tội nghiệp nói, y là người rất hiếu kỳ, không chịu nổi Triệu Nhan cứ giấu diếm y như vậy. Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Tào Tung, trong lòng Triệu Nhan không khỏi mềm nhữn. Những lời của Huệ Ninh đại sư hiện tại không thể nói cho y biết, nhưng nguyên nhân khiến Tào Tung đi Tây Hạ thì có thể trước nói cho y biết, như vậy cũng có thể giúp Tào Tung chuẩn bị tâm lý. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức suy xét một lát tồi mở miệng nói: - Cửu ca nhị, hiện tại đệ đã tiếp quản công việc kinh doanh của Tào gia, có thể nói là một thương nhân chân chính rồi. Chỉ có điều không biết đệ đã từng làm kinh doanh trên chiến trường chưa?