Hồ Tam là người Hán nhưng gã không phải là một người Hán bình thường bởi vì trước đây gã là người Tây Hạ và còn tham gia vào Cầm Sinh quân của Tây Hạ. Cái gọi là Cầm Sinh quân kì thực là những tên lính chuyên sang đất của Đại Tống bắt cóc người Hán sang Tây Hạ rồi bán làm nô lệ, do đó có thể nói Hồ Tam đáng lẽ đã phải chết từ lâu rồi mới đúng, thế nhưng cái mệnh của gã kể ra cũng tốt. Khi quân Đại Tống đánh chiếm thành Minh Sa, tướng quân của gã đã đầu hàng quân Tống, rốt cuộc là gã cũng được nhờ vào đó mà bảo toàn được cái mạng sống của mình và lần này được điều đến Tử Hạ để chiến đấu.
Hồ Tam từ nhỏ đến giờ chưa từng đi học, đương nhiên vì thế mà gã không biết chữ, chỉ có điều gã có một bộ óc khá là thông minh, cũng chính vì nhờ có đầu óc thông minh như vậy nên sau khi cha mẹ gã mất đi, gã mới có thể dựa vào những mánh khóe trộm cắp lừa đảo mà sống qua ngày được, rồi cuối cùng là gia nhập vào đội Cầm Sinh quân. Gã cũng tự cho rằng bản thân mình chẳng làm gì sai cả, gã làm vậy là bởi vì sự sinh tồn của cuộc sống mà thôi, để sống được gã có thể làm bất cứ điều gì.
Lần này gã đi theo những người tiền bối của mình đến Tử Hạ, cơ bản những tên hàng quân Tây Hạ này không hề muốn rời khỏi Tây Hạ, dù sao thì chúng cũng sinh ra và lớn lên ở Tây Hạ thế nên dĩ nhiên không hề muốn rời khỏi nơi quê hương của mình. Hai là bọn chúng rất mơ hồ đối với tương lai của mình, chỉ có sống và làm việc ở nơi mình đã sinh ra và lớn lên mới có thể giúp cho bọn chúng yên tâm được, e là bọn chúng đến ngủ cũng cảm thấy không yên lòng.
Song lần này Đại Tống lại quyết để bọn chúng phải rời khỏi Tây Hạ, thậm chí lại còn đe dọa uy hiếp bọn chúng nữa. Nếu như không đến Tử Hạ thì Đại Tống nhất định sẽ đem gốc gác của bọn chúng mà phô ra. Căn cứ vào những cái tội mà bọn chúng đã phạm phải thì tuyệt đối bọn chúng nắm chắc mười phần chết rồi. Đương nhiên ngoài việc uy hiếp ra thì Đại Tống cũng đem lợi ích bổng lộc ra để dụ bọn chúng. Lần này tất cả những gì gọi là chiến lợi phẩm thu được ở Tử Hạ bọn chúng chỉ cần nộp lại có hai phần mà thôi, còn lại là của bọn chúng hết, điều này khiến cho mặc dù bọn chúng có bỏ mạng ngoài chiến trường đi chăng nữa thì thân nhân của bọn chúng cũng sẽ có được kha khá những gì là chiến lợi phẩm.
Đương nhiên ngoài những điều đã nói ở trên ra, Đại Tống còn có một số chiêu dùng để uy hiếp và mua chuộc đám hàng quân Tây Hạ này, rồi thêm vào đó nữa Đại Tống lại dùng nhiều thủ đoạn để khuất phục đám người ở tầng lớp trên thuộc Tây Hạ, cuối cùng khiến cho Hồ Tam phải đến chiến đấu ở nơi này.
Kì thực những điều vừa nói ở trên cũng chẳng có liên quan gì tới Hồ Tam cả, bởi lẽ gã là một tên cô nhi, chẳng còn ai thân thích cả. Nếu như gã bỏ mạng trên chiến trường thì cũng chẳng có ai nhớ đến gã cả, bởi vậy gã chỉ cần sống những ngày sung sướng cho cuộc đời mình. Đợi đến khi tích cóp đủ tiền gã sẽ tới thảo nguyên mua một cô vợ. Con gái ở đây có giá rất rẻ, rồi đến lúc đó sinh một đàn con, như vậy cũng coi như là thỏa được lòng liệt tổ liệt tông nhà họ Hồ nhà gã.
Hồ Tam năm nay hai mươi tuổi nhưng gã trong quân ngũ phục vụ cũng đã được bảy tám năm rồi, cũng coi như là kẻ có thâm niên trong quân đội. Nhờ có chân tay nhanh nhẹn, đầu óc thông mình mà gã có thể sống sót được qua những trận chiến. Lần này giao chiến với người Tử Hạ, gã phát hiện ra rằng người Tử Hạ thân hình vừa thấp lại vừa nhỏ bé thế nên rất yếu, một mình gã có thể địch được. ba người, thế nhưng khí hậu khắc nghiệt nơi đây khiến gã ăn uống rất khổ sở, đặc. biệt là lúc mặt trời mọc, quần áo trên người đang khô bỗng trở nên ẩm, mồ hôi vã ra như tắm khiến cho người ta thấy nóng muốn chết đi được.
Mặc dù là thời tiết vô cùng khắc nghiệt thế nhưng Hồ Tam lại phát hiện ra rằng người Tử Hạ khá giàu có, đặc biệt là những nhà ở trong thành, việc kiếm được ngọc bích ở đây là rất dễ dàng bởi nơi đây vốn là nơi của ngọc thạch, điều này khiến cho bọn Hồ Tam có thể phát tài một cách phi pháp, đồng thời ở Tử Hạ người ta rất sùng bái đạo phật và trong các ngôi chùa ở xứ này rất dễ tìm thấy những bức tượng được đúc bằng vàng ròng. Song bọn Hồ Tam đều rất tin vào phật pháp, bọn chúng bình thường không bao giờ dám động vào thứ gì trong chùa. Người Đại Tống thì lại không như vậy, họ chẳng kiêng nể gì cả, từ vàng cho đến đá quý nạm trên những bước tượng phật bọn họ đều cạy mà mang đi, không biết là bọn họ lấy cái gan to ấy ở đâu ra, lẽ nào lại không sợ trời phật trừng phạt.
Vận mệnh của Hồ Tam khá tốt, gã vì có được điều này mà trong chiến trận vài lần đối mặt với nguy hiểm song đều thoát chết, chỉ có một lần duy nhất ở trận Phúc Lương Giang gã bị một vết thương không mấy nghiêm trọng, và chỉ qua có hai ngày dưỡng thương là đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Giờ đây gã lại cùng với quân Đại Tống đang tiến hành vây khốn thành Hạ Vũ của bang quốc Tử Hạ. Gã vốn đã từng nghe người ta nói rằng Lư tổng quản trước đây không có ý định đánh thành Hạ Vũ, thế nhưng sau này khi biết được rằng nơi đây có rất nhiều của cải châu báu vì thế mà đổi ý dẫn quân tới đợi hắn dốc sức công thành. Có một lần gã đã lên được tới phía trên tường thành, nhưng đáng tiếc là chẳng được bao lâu đã bị đánh bật trở xuống, suýt chút nữa thì cái mạng của gã giờ cũng không biết là đang ở đâu nữa rồi.