Trong quân doanh ngoài thành Hà Gian, khi sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, kèn đã vang lên trong quân doanh, ngay sau đó các tướng quân quát lớn, từng đội binh lính xếp hàng chỉnh tề tập hợp, Hô Diên Khánh ở trên bục dò xét một chút giống như bình thường, sau đó điểm danh phê bình vài gã xếp hàng chậm nhất, xong rồi mới dẫn đội ngũ chạy bộ ra khỏi doanh trại huấn luyện.
Đến khi mặt trời sáng rõ ở phía đông, Hô Diên Khánh mới dẫn đội ngũ trở lại quân doanh, sau đó phát biểu vài câu rồi xếp hàng đi lấy đồ ăn. Hô Diên Khánh chưa bao giờ xem mình là đặc biệt, từ trước đến nay đều cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, vì thế gã cùng với một số quan tướng đi vào nhà ăn cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu khẩn trương thao luyện.
Nhưng không đợi hoàn thành hết một ngày thao luyện thì thấy một đội kỵ binh từ phía tây chạy đến đây như bay, ngựa của bọn họ vô cùng thiện chiến. Lại nói tiếp từ sau khi tiêu diệt Tây Hạ, Tây Hạ và Tây Vực ở nơi xa hơn đều là những nơi sản xuất ra ngựa quý, vì thế mấy năm nay kị binh của Đại Tống phát triển cực kỳ nhanh chóng, không còn thiếu ngựa như những năm trước nữa rồi.
Đội kỵ binh này chạy như bay đến trước cửa quân doanh, sau đó báo ra phiên hiệu và tên của mình, yêu cầu gặp Hô Diên Khánh. Binh lính gác cổng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi phong trần của đối phương, hơn nữa lại là từ kinh thành tới, dường như là có việc gì đó khẩn cấp, bởi vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy vào trong doanh tìm Hô Diên Khánh báo tin.
Nghe được có người từ kinh thành đến đây, trong lòng Hô Diên Khánh nghi hoặc, lập tức đi ra ngoài quân doanh. Khi nhìn thấy tướng sĩ cầm đầu thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên hét lớn:
- Tông Võ, tên khốn khiếp ngươi sao lại chạy đến nơi này?
Tướng sĩ dẫn đầu chính là bạn thân của Hô Diên Khánh ở trường quân đội - Triệu Tông Võ. Lúc trước bọn họ đều là học viên lứa đầu tiên của trường quân đội, hơn nữa đều bị trong nhà buộc đưa vào trong trường để giảm béo, đáng tiếc lại bị Triệu Nhan biến lớp giảm béo thành trường quân đội. Kết quả bọn họ chịu không ít đau khổ trong tay Dương Hoài Ngọc, có thể nói là một đôi anh không ra anh, em không ra em, hơn nữa bọn họ lại ngủ cùng một phòng, vì thế tình cảm rất thân thiết. Ngoài ra còn có Dương An Hưng, Tào Đông, hiện tại toàn bộ bọn họ đều đã trở thành quan tướng nổi tiếng trong quân.
- Ha ha, trong các huynh đệ chúng ta thì ngươi là người có chức vị cao nhất. Ta đến đây là để dựa vào ngươi đấy!
Triệu Tông Võ cười to nói, sau đó tiến lên hung hăng ôm lấy đối phương. Đây vốn là nghi lễ của người Hồ, nhưng khi người trong trường quân đội thấy Triệu Nhan thích dùng hành động này để biểu đạt sự hưng phấn trong lòng thì bọn họ đều học theo, đây cũng là một điểm đặc biệt của các tướng lĩnh có xuất thân từ trường quân đội.
Hô Diên Khánh nhìn thấy Triệu Tông Võ cũng hết sức cao hứng, gã cũng hung hăng đập sau lưng đối phương vài cái, sau đó mời y đi vào trong quân doanh bàn chuyện. Nhưng Hô Diên Khánh không cho rằng Triệu Tông Võ đến đây là để thăm mình, bởi vì Triệu Tông Võ không giống với gã. Lại nói tiếp Triệu Tông Võ là hoàng thất, tính ra thì chính là đường thúc của Triệu Nhan. Lúc ở trường quân đội biểu hiện rất kém, chẳng những nhát gan mà các phương diện huấn luyện thể năng cũng rất kém cỏi. Nhưng Triệu Tông Võ có một điểm mạnh, đó chính là có đầu óc, y có rất nhiều ý nghĩ hay. Theo lời Hô Diên Khánh thì chính là một bụng xấu xa, hơn nữa y lại có một bụng binh pháp, cho nên cuối cùng chuyển đến khoa tham mưu, sau khi tốt nghiệp thì đến Tam nha nhậm chức, bình thường rất khó gặp mặt y. Lần này chạy xa như vậy đến phủ Hà Gian nhất định là có mệnh lệnh quan trọng gì đó của triều đình.
Triệu Tông Võ và Hô Diên Khánh đã nhiều năm không gặp, vì thế hai người đều hết sức vui mừng. Đi vào quân doanh, Triệu Tông Võ đầu tiên là đi thăm một lượt trong quân doanh, kết quả khi thấy binh lính đang thao luyện thì không khỏi tán dương Hô Diên Khánh:
- Khánh ca nhi, lúc trước trong trường quân đội thì thành tích của ngươi là tốt nhất, đánh nhau thì cũng là người không sợ chết nhất, nếu không thì cũng sẽ không lập được nhiều công lớn như vậy ở Tây Hạ. Nhưng hôm nay vừa thấy, ta phát hiện Khánh ca nhi ngươi còn là một chuyên gia luyện binh. Chỉ mới mấy năm mà Hà Bắc quân mục nát đã được ngươi luyện thành bộ dáng như vậy, quả thực là không kém Tây quân bao nhiêu!
- Ha ha, đám nhóc này không tệ, nhưng cũng chỉ mới đánh với một vài tiểu đội của nước Liêu, căn bản là chưa gặp trận nào lớn cả. Vì thế bọn họ còn kém một chút so với Tây quân, không tin thì ngươi có thể đi Tây quân nhìn quân đội thủ hạ của Tào Đông và An Hưng, đây mới thực sự là đội quân bách chiến, trên chiến trường một người bên đó có thể giết được hai ba người bên chúng ta!
Hô Diên Khánh nghe được huynh đệ khích lệ vẫn có chút không vừa ý nói, Tào Đông và Dương An Hưng trong lời gã đều là huynh đệ cùng phòng với bọn họ ở trường quân đội. Chỉ là lúc trước hai người kia ở lại Tây quân, dù sao thì muốn khống chế hoàn toàn Tây quân thì tuyệt đối không thể thiếu các tướng lĩnh có xuất thân từ trường quân đội như bọn họ.
Nghe được Hô Diên Khánh nhắc tới đám huynh đệ ở trong trường quân đội, Triệu Tông Võ không khỏi có chút cảm thán, y lập tức hỏi thăm về tình hình những huynh đệ này. Dù sao thì y nhậm chức ở Tam nha, bình thường rất hiếm khi rời khỏi kinh thành, tuy rằng nghe nói về tình hình của một số huynh đệ nhưng chắc chắn là không rõ ràng bằng Hô Diên Khánh. Đối với chuyện này Hô Diên Khánh cũng giới thiệu cho y một phen.