Tin đội quân của Dương Hoài Ngọc bị vây khốn lọt vào trong kinh thành, vốn dĩ Triệu Húc còn muốn phong tỏa tin tức này, tránh cho lòng người náo động, nhưng lại không ngờ ngày hôm sau, tin này đã truyền đi xôn xao. Tất cả mọi người đều biết hành động Triều đình thu phục Yến Vân vào lúc cuối cùng sắp thành công thì lại thất bại, thậm chí ngay cả đại quân của thủ lĩnh Dương Hoài Ngọc cũng bị người ta chặt đứt đường lui. Thậm chí còn có tin đồn rằng Dương Hoài Ngọc đã chết trận, quân Hà Bắc cũng gần như bị diệt cả toàn quân, vân vân, … dù sao tin đồn thật giả bay khắp nơi.
Những tin đồn này càng làm cho dân chúng sợ hãi, vì họ lo lắng Liêu quân sau khi diệt xong đại quân của Dương Hoài Ngọc, sẽ xua quân xuống phía Nam nữa. Tuy quân lực Đại Tống mấy năm nay bành trướng, nhưng khi đối mặt với cường địch Liêu quốc này, trong lòng dân chúng bình thường vẫn không tránh khỏi lo lắng, đương nhiên trong chuyện này cũng có chút nguyên nhân động viên từ gian tế ở Liêu quốc.
Nhưng so với những bách tính bình thường kia, Triều Húc thân là Hoàng đế mới là đau đầu thật sự, vốn dĩ dùng binh với Liêu quốc là việc y ở đằng sau ra sức ủng hộ Lã Huệ Khanh thông qua. Lúc mới bắt đầu Dương Hoài Ngọc không gì là không đánh được, điều này làm cho y thật sự vui vẻ một thời gian, thậm chí còn mơ ước sau khi thu phục 16 châu Yến Vân, uy vọng của mình sẽ tăng lên đáng kể. Đến lúc đó, mình lại trừ bỏ một số tệ hại trong nước, chắc chắn sẽ không gặp lực cản quá lớn. Nhưng bây giờ đại quân Dương Hoài Ngọc bị vây khốn, tất cả ảo tưởng lúc trước của y đều bị tan vỡ.
Vốn dĩ Triệu Húc triệu tập vị tướng công bọn Lã Huệ Khanh thảo luận nên ứng phó với việc Dương Hoài Ngọc bị vây khốn như thế nào, đánh tiếc bốn bị tướng công cũng không đồng lòng với việc này. Tăng Công Lượng và Trần Thăng đã thể hiện rõ “Việc đã không liên quan, bỏ qua đi”. Dù sao lúc trước bọn họ cũng không đồng ý xuất binh, bây giờ xảy ra chuyện cũng không lây vạ tội đến bọn họ. Về phần Tư Mã Quang còn lại là một lòng đổ tội lên người Lã Huệ Khanh, tính mượn chuyện này để đẩy Lã Huệ Khanh xuống, mà Lã Huệ Khanh cũng là có khổ mà khó nói, chỉ có thể kiên trì cho rằng tình hình của Dương Hoài Ngọc bên đó cũng không phải quá tồi tệ. Đương nhiên hắn ta cũng kiên trì phái viện quân ra.
Vừa nghĩ đến vấn đề viện quân, Triệu Húc liền càng thêm nhức đầu, Lã Huệ Khanh vẫn ầm ĩ phái viện quân, nhưng Đại Tống sao còn có thể phái viện binh chứ? Duy nhất có thể lên chiến trường chỉ có quân phía Tây, nhưng Tây quân cần trấn thủ Tây Bắc và Tây Vực. Lúc trước sau khi thâu tóm Tây Hạ xong, có những tên Tây Hạ làm loạn thì vẫn ổn náu xuống được. Chỉ là sau này Đại Tống cố gắng phát triển kinh tế nơi cũ của Tây Hạ, làm cho nơi đó dần ổn định lại theo thời gian. Đáng tiếc sau khi thay đổi, chốn cũ Tây Hạ cũng bị tấn công. Điều này làm cho những tên Tây Hạ làm náo loạn rục rịch lên. Nếu điều động bộ phận Tây quân trấn thủ đó đi, chỉ sợ những tên náo loạn Tây Hạ đó lập tức náo loạn ra nhiều chuyện, nhưng nếu không sử dụng Tây quân, chỉ sợ mấy vạn quân Hà Bắc của thủ lĩnh Dương Hoài Ngọc toàn bộ đều phải chết.
Hoặc là phía Tây Bắc đại loạn, hoặc là trơ mắt nhìn mấy vạn quân Hà Bắc chết trận. Những cố gắng thu phục Yến Vân trước đó coi như công cốc, điều này làm cho Triệu Húc cũng rơi vào thế khó xử. Đám người Lã Huệ Khanh cũng không nghĩ ra cách xử lý gì tốt, cuối cùng dưới sự vạn bất đắc dĩ, Triệu Húc phải tự mình đi phủ Thiên Ba một chuyến gặp một người.
Dương Văn Quảng năm nay đã gần 80 tuổi. Dựa vào lịch sử lúc trước, ông ấy vốn dĩ qua đời vào mấy năm trước, trên thực tế mấy năm trước ông đã bệnh nặng. Lúc ấy nằm trên giường bệnh gần như sắp chết, nhưng sau khi được Trực Lỗ Cổ và Tào Dật khám chữa bệnh, hơn nữa hàng năm ông luyện võ, sức khỏe tốt, nên cuối cùng không ngờ lại qua khỏi như kì tích.
Vốn dĩ Dương Văn Quảng vẫn đảm nhận chức Tổng giáo quan của Trường quân đội, nhưng sau khi bệnh nặng một trận, xương cốt không còn khỏe như trước. Hơn nữa lúc ấy là thời kì đỉnh cao của thay đổi pháp chính (cải cách chính trị), đến cả Trường quân đội cũng bị một số thay đổi ngấm vào, thế là Dương Văn Quảng dứt khoát cáo quan về nhà dưỡng lão. Trường quân đội bây giờ do Trương Tái phụ trách quản lý, vẫn đang hoạt động bình thường.
Triệu Húc đi vào phủ Thiên Ba chuẩn bị bái phỏng Dương Văn Quảng. Tuy Dưỡng Văn Quảng đã ở nhà dưỡng lão, nhưng ban đầu Dương Văn Quảng nhậm chức nhiều năm ở Tây Bắc, lại tự mình đánh xuống Tây Hạ. Đối với tình hình trong Tây quân có hiểu biết nhiều, nên Triệu Húc muốn hỏi Dương Văn Quảng một chút, xem ông có nghĩ được cách gì triệu tập một bộ phận quân đảm nhận viện quân trong Tây quân hay không.
Dương Văn Quảng có công lao tiêu diệt Tây Hạ, còn lớn hơn so với công lao của Địch Thanh năm đó. Nếu không phải lúc trước ông cố ý đến Trường quân đội, chỉ sợ còn có thể ngồi trên vị trí Xu Mật sứ. Dù là như thế, Dương gia cũng nhờ công lao của Dương Văn Quảng mà có địa vị cực cao trong kinh thành. Cho dù là mấy vị tướng công nhìn thấy Dương Văn Quảng cũng phải lấy lễ mà đối đáp, tuyệt đối không dám coi ông là kẻ vũ phu đơn thuần. Hơn nữa tuổi của ông lớn, Triệu Húc lại có việc cần nhờ vả, nên lúc này mới tự mình đến nhà tỏ thành ý của mình.
Đối với việc Triệu Húc đến, toàn bộ Dương gia hết sức vui mừng. Dương Văn Quảng tự mình ra nghênh đón, có điều so với mấy năm trước càng già càng dẻo dai, Dương Văn Quảng bây giờ cũng đã tay chống quải trượng, lưng cũng có chút còng đi, đi đường cũng hơi run rẩy. Đây đều là di chứng lưu lại của bệnh nặng lúc trước.
- Lão thần tham kiến Bệ hạ!
Sức khỏe Dương Văn Quảng mặc dù không tốt như ngày trước, nhưng tinh thần rất tốt, đầu óc cũng vô cùng minh mẫn. Nhìn thấy Triệu Húc liền vội vàng khom người thi lễ, điều này cũng làm cho Triệu Húc vội vàng dìu ông đứng lên, sau đó lại nhẹ nhàng nói vài câu. Quân thần hai người lúc này mới đi vào trong phòng nói chuyện.