Dương Hoài Ngọc cũng không ngờ Gia Luật Nhân Tiên lại thừa lúc sương mù rút quân, đợi khi ông nhận được tin phái người đi kiểm tra, thì phát hiện toàn bộ quân doanh quân Liêu đã không một bóng người, hơn nữa càng khiến Dương Hoài Ngọc bất lực là, vì sương mù giăng kín, ông cũng không dám lập tức phái quân truy đuổi, dù sao Gia Luật Nhân Tiên rất có thể nhân lúc sương mù mai phục trên đường, vì thế ông cũng không thể không đề phòng.
Mùa đông ở phía bắc rất hay có sương mù, đợt sương mù này phải đến khi mặt trời mọc, sương mù mới dần tan đi, đến lúc này Dương Hoài Ngọc mới cho kỵ binh truy bắt, nhưng Gia Luật Nhân Tiên giờ đã ung dung lui về Đàn Châu, sau đó để một đội quân ở lại thành Đàn Châu cản bước, còn mình dẫn đại quân rút theo hướng Nho Châu, khiến cho Dương Hoài Ngọc nếu muốn truy đuổi, thì bắt buộc phải đánh hạ Đàn Châu, nhưng đợi đến khi họ đánh bại Đàn Châu, chắc đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đã vượt qua Trường Thành tháo chạy về Liêu quốc rồi.
Tuy bỏ lỡ cơ hội truy kích đại quân Gia Luật Nhân Tiên lần này, nhưng Dương Hoài Ngọc bọn họ cũng không hề nản lòng, bởi vì ngay sau đó họ còn một cơ hội khác, đó chính là sau khi Gia Luật Nhân Tiên từ lân cận Nho Châu xuyên qua Trường Thành, chắc chắn sẽ tới cứu viện phủ Đại Định, đến lúc đó vừa hay cần đi qua sườn bắc của cửa Cổ Bắc, thế nên họ chỉ cần đợi quân địch mệt rồi tấn công là được.
Cùng lúc này, đại quân Triệu Nhan bao vây phủ Đại Định cũng đã giải quyết sạch sẽ các thành trì lân cận, bắt đầu tấn công thành Trung Kinh, chỉ có điều trong thành Trung Kinh tập trung gần sáu vạn đại quân, cho dù quân Tống có ưu thế hỏa pháo, e cũng đừng mơ đến có thể đánh hạ trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên Triệu Nhan cũng không muốn đánh hạ Trung Kinh, bởi vì hắn biết cho dù bây giờ mình đánh hạ, e rằng cũng khó bảo vệ được, vì thế lần này Triệu Nhan quyết định chỉ thu phục mười sáu châu Yến Vân coi như là quyết định đúng đắn, dựa vào phòng tuyến Trường Thành hoàn toàn có thể cố thủ được nơi đó, còn Trung Kinh thì đừng mơ đến, cho dù có thể cố thủ, sau này cũng cần tốn nhiều sức lực tiền bạc, hiện tại Đại Tống không thể gánh vác được điều này.
Cũng chính vì hiểu những điều đó, cho nên sau khi Triệu Nhan bao vây thành Trung Kinh, ban đầu chỉ tiến công vài trận để thăm dò, khiến cho Trung Kinh khiếp sợ một phen, ép thành Trung Kinh phải cầu viện từ bên ngoài, sau đó dừng tấn công, bắt đầu phái người liên lạc với Dương Hoài Ngọc ở cửa Cổ Bắc.
Đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đã rút lui, Dương Hoài Ngọc không ngồi yên ở Cổ Bắc nữa, mà lập tức phái vài đội quân, đoạt lại Nho Châu và những vùng đã bị Gia Luật Nhân Tiên chiếm trước đó, còn liên lạc với Vương Thiều ở hậu phương, cứ như vậy, mười sáu châu Yến Vân lại một lần nữa rơi vào tay Đại Tống, song hiện tại phòng tuyến ở Trường Thành vẫn có rất nhiều lỗ hổng, Dương Hoài Ngọc tạm thời không thể điều binh sĩ canh gác, trước đây Gia Luật Nhân Tiên chính là xuyên qua từ phòng tuyến Trường Thành ở Đàn Châu.
Sau khi Vương Thiều liên lạc được với Dương Hoài Ngọc thì thở phào nhẹ nhõm, kể ra tuy y là quan văn, nhưng cũng có chút hiểu biết về binh pháp. Lúc trước khi Dương Hoài Ngọc bị bao vây, y thậm chí còn muốn đích thân cầm quân đi giải cứu, đáng tiếc trong tay y chỉ còn lại hơn một vạn quân sĩ, còn không thể tự bảo vệ mình, đừng nói đến đi cứu viện.
Tin tức Gia Luật Nhân Tiên rút quân cũng nhanh chóng được Vương Thiều báo lên triều đình, kết quả khiến Triệu Húc đang lâm bệnh nở ra nụ cười hiếm hoi, liền sai người truyền tin lành này đến toàn thiên hạ, khiến Đại Tống đang tâm trạng bất ổn cuối cùng yên lòng vài phần, thậm chí đến một số nơi đang rối loạn cũng bình ổn hơn, chỉ có điều Ma Ni giáo và loạn tặc Tây Hạ ở tây bắc vẫn chưa yên ổn, ngược lại ngày càng nghiêm trọng, khiến Triệu Húc và văn võ bá quan trong triều vô cùng đau đầu.
***
Gia Luật Nhân Tiên dắt ngựa đi trên đường núi gập ghềnh, con hẻm núi này chỉ rộng ba thước, bên tay phải là vách núi sâu vạn trượng, rơi xuống chắc chắn không có đường sống, nhưng hẻm núi này tuy mạo hiểm, song có thể vượt qua phòng tuyến trên Trường Thành của quân Tống. Hồi đó đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đã thông qua đây đến mười sáu châu Yến Vân, rồi vây hãm đại quân của Dương Hoài Ngọc, đáng tiếc giờ đây thất bại trong gang tấc, còn khiến cho chúng trả giá thương vong quá đắt.
Bởi vì không thể cưỡi ngựa trên con đường núi này, cho nên kể cả Gia Luật Nhân Tiên cũng phải xuống ngựa đi bộ, trước sau hẻm núi đều là các tướng sĩ đông như nêm, thoạt nhìn giống như một con rắn dài đang trườn bò trên núi. Chốc chốc lại có đá vụn rơi từ trên núi xuống, rơi vào mũ giáp kêu loong coong, thỉnh thoảng còn có những chú ngựa bị chấn động không cẩn thận trượt rơi từ hẻm núi, hí một tiếng rồi rơi xuống vực, khiến ai nấy đều căng như dây đàn, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, muốn sớm băng qua hẻm núi này.
Đi qua hai con đường, đại quân cuối cùng xuyên qua vùng núi, khiến Gia Luật Nhân Tiên thở phào nhẹ nhõm, đợi cho đội quân đằng sau tập hợp lại, ông đang định lệnh cho toàn quân khởi hành, cuối cùng nhận được tin gửi đến từ phủ Đại Định Trung Kinh, quân đội của Triệu Nhan đã bao vây Trung Kinh, thỉnh cầu ông đến tiếp ứng.