Phía Tây Nam thành Đông Kinh là vị trí đại trạch của Mã gia, nơi này là phủ đệ của danh tướng thời Tống sơ Mã Toàn Nghĩa, lúc trước Mã Toàn Nghĩa có dũng có mưu, được hai vị hoàng đế Tống Thái Tổ cùng Tống Thái Tông tín nhiệm, chức vị cao nhất là Quan bái Đông thượng Các môn sứ, Xu mật đô thừa chỉ, Trạc bái thiêm thư Xu Mật Viện sự, ngay lúc đó Mã gia có thể nói là một thời phong quang, tòa Mã phủ này cũng tân khách như mây, náo nhiệt vô cùng.
Chẳng qua sau khi Mã Toàn Nghĩa qua đời, Mã gia liền giống như đại đa số các gia đình tướng quân khác, trong nhà không còn xuất hiện nhân vật ưu tú nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc từng bước một suy sụp, cuối cùng Mã phủ biến thành đại trạch Mã gia, từ nơi xa nhìn vào đại trạch Mã gia vẫn như cũ, vẫn đất đai rộng lớn kiến trúc nghiêm ngặt, nhưng khi đến gần thì sẽ phát hiện, trong đại trạch Mã gia có rất nhiều kiến trúc sớm đã trở nên rách nát không chịu nổi, không ít những chi thứ của Mã gia cũng đều tìm đường khác mà đi, chỉ còn lại một chi đích tôn còn thủ ở đại trạch Mã gia, dựa vào phong quang khi xưa mà sống qua ngày.
Vốn dĩ có không ít các loại gia môn danh tướng giống với Mã gia đang dần dần suy sụp, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, Mã gia rất có thể sẽ vẫn luôn như vậy ngày càng xuống dốc, cho đến khi tiêu hao hết những gì mà tổ tiên đã lưu lại, trở thành bá tính bình thường, bất quá hiện tại Mã gia lại có cơ hội chuyển mình, mà cái cơ duyên này xảy ra trên người một thế hệ gia chủ của Mã gia - Mã Đức Nhượng.
Mã Đức Nhượng từ nhỏ đã có thân hình cao lớn khí lực hơn người, chính y cũng thích tập võ đọc binh thư, điểm này thật ra rất giống phong thái của Mã Toàn Nghĩa tổ tiên của y, nhưng có cái gọi là thời thế tạo anh hùng, Mã Toàn Nghĩa sinh vào loạn thế, cuối cùng bằng vào bản lĩnh của chính mình lưu lại cho con cháu cơ nghiệp không nhỏ, nhưng Mã Đức Nhượng lại sinh ở thời hoà bình nhất trong năm Nhân Tông, Đại Tống mặc dù có hai đại địch là Liêu Quốc cùng Tây Hạ, nhưng giữa các nước vẫn còn xem như an bình, nên Mã Đức Nhượng căn bản không có đất dụng võ, hơn nữa Mã gia của bọn họ suy tàn rất nhanh chóng, ngay cả phương pháp giúp y vào Cấm quân cũng không có, kết quả Mã Đức Nhượng liền như vậy cao không cao mà thấp không thấp, ở nhà ngây ngốc đến vài chục năm, cuối cùng hơn bốn mươi vẫn như cũ chẳng làm nên trò trống gì.
Đối với chuyện của Mã Đức Nhượng, mặc dù có người cảm thấy đồng tình, nhưng càng nhiều người lại ở bên cạnh chế giễu. Thậm chí không ít người đều giáp mặt giễu cợt y, cho rằng Mã Đức Nhượng cả đời này cũng sẽ sống vô nghĩa như thế tới cuối đời, nhưng không ai nghĩ tới, con trai trưởng của Mã Đức Nhượng Mã Thông bởi vì quá mức mập mạp nên thê tử của y nhờ thế lực của nhà mẹ đẻ đem y đưa đến chỗ Triệu Nhan để giảm béo, kết quả là ghi danh cho y vào Trường quân đội, Mã Thông bởi vì chịu không nổi khổ cực nên trốn ra, nhưng Mã Đức Nhượng lại mặt dày chính mình thay thế nhi tử vào Trường quân đội, mỗi ngày đi theo một nhóm tiểu gia hỏa đáng tuổi con của y cùng nhau huấn luyện. Vì chuyện này đã đem tới nhiều lời chế giễu cho Mã gia, sau lưng nói cái gì cũng có, thậm chí ngay cả thê tử của y cũng khuyên y từ bỏ, nhưng Mã Đức Nhượng vẫn như cũ cố chấp kiên trì.
Có câu “trời không phụ người có lòng”, sự kiên trì của Mã Đức Nhượng rốt cuộc nhận được hồi đáp, sau khi y tốt nghiệp từ Trường quân đội gia nhập Tây quân, vừa vặn đuổi kịp cuộc chiến diệt Hạ, trong một trận chiến này y làm đâu chắc đấy, từ một Đô Đầu nho nhỏ tích công lên tới Doanh Chỉ Huy Sứ, sau lại được đề bạt là Quân Đô Ngu Hầu. Tuy rằng ở trong quân Ngu Hầu chỉ có thể xem như một tướng lãnh tầm trung, nhưng dựa vào tư lịch của Mã Đức Nhượng, ngày sau thăng làm Quân Chỉ Huy Sứ cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí làm được Sương Chỉ Huy Sứ cũng không phải là không có khả năng, phải biết rằng đây chính là tướng lĩnh tối cao trong quân đội địa phương, tuyệt đối xem như cấp cao trong quân doanh.
Cũng bởi vì Mã Đức Nhượng nỗ lực và thăng cấp, rốt cuộc cũng làm cho Mã gia với dáng vẻ già nua nặng nề một lần nữa toả sáng sinh cơ, người của Mã gia ra ngoài cũng có thể một lần nữa ưỡn thẳng lưng, nói chuyện đều mang theo vài phần tự tin, những người trước kia khinh thường cùng cười nhạo Mã gia đều xám xịt trốn đi rất xa. Càng có không ít người chủ động đến bái phỏng, ý đồ khôi phục mối quan hệ với Mã gia.
Mấy ngày nay đại trạch Mã gia náo nhiệt phi thường, bởi vì Mã Đức Nhượng từ Tây Bắc đã được điều trở về, lần này triều đình chỉnh đốn Cấm quân ở kinh thành, kết quả nhóm thủ hạ của y cơ hồ là nhóm quân đầu tiên được điều trở về. Thừa dịp cơ hội này, không ít người đều mang theo lễ vật tiến đến bái phỏng, rốt cuộc tiền đồ sau này của Mã Đức Nhượng cũng rộng mở, có thể cùng y giao hảo ngày sau cũng có thêm một chỗ dựa.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trong nhà, Mã Đức Nhượng cũng cực kỳ cao hứng, đối với người tiến đến bái phỏng cũng đều nhất nhất tự mình tiếp đãi. Rốt cuộc Mã gia mặc dù có dấu hiệu phục hưng, nhưng đáy vẫn như cũ quá mỏng, lúc này tuyệt đối không thể đắc tội với người khác, mặt khác trong nhà tất cả đều dựa vào một mình y cũng có chút không quá bảo đảm, cho nên từ mấy năm về trước y liền đưa con trai cùng với những đứa cháu không chịu thua kém vào trong Trường quân đội, năm nay và sang năm đều có người nối nghiệp, chờ đến lúc đời sau của Mã gia đều giống y đứng vững ở trong quân doanh, đến lúc đó Mã gia mới xem như chân chính có căn cơ.
Hôm nay Mã Đức Nhượng lại cự tuyệt tất cả những người đến bái phỏng, sớm cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu phong phú, chuyên môn dùng để chiêu đãi một người, đối với chuyện người này đến, Mã gia trên dưới đều vô cùng coi trọng, chẳng những Mã Đức Nhượng tự mình ngồi tiếp khách, mặt khác còn có mấy người huynh đệ của y, cùng với vài người con cháu tương đối có tiền đồ, có thể nói nhân vật trọng yếu của Mã gia đều tới.
- Chiết huynh, lúc trước ta đã nói qua, chỉ cần huynh đến kinh thành, ta sẽ đem rượu ngon nhất nơi này tiếp huynh, huynh mau nếm thử rượu này xem hương vị như thế nào, có phải so với rượu cồn trong quân của chúng ta ngon hơn hay không?