Triệu Húc băng hà, tân hoàng đăng cơ, cả thiên hạ theo đó mà chấn động, tuy nhiên sau khi chấn động qua đi, nội bộ Đại Tống vẫn vận chuyển như thường, đối với dân chúng mà nói, Hoàng đế cách bọn họ quá xa vời, thay đổi hoàng vị cũng rất khó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, cho nên bọn họ mới không quan tâm Hoàng đế trên đầu là ai. Còn đối với thế giới quan lại mà nói, tin Triệu Húc băng hà tuy có chấn động kinh thành, nhưng trong triều còn có Lăng Vương đảm nhiệm nhiếp chính, chính vụ cũng vận hành như thường, cho nên trong quan trường cũng dần bình ổn, quan trường và dân gian đều không có chuyện gì, thiên hạ đương nhiên cũng sẽ không có chuyện gì.
Tuy nhiên thiên hạ đã nói trên lại không bao gồm thành Khai Phong, là quốc đô của Đại Tống, mỗi khi hoàng quyền chuyển đổi từ cũ sang mới, đều là ngày mà trong kinh thành phong vân luân chuyển, dao động về mặt quyền lực trên các phương diện gộp lại với nhau, trở thành một cơn lốc quyền lực đủ để xé tan người ta ra thành mảnh vụn, mà Triệu Nhan thân làm nhiếp chính vừa vặn nằm giữa trung tâm cơn lốc này, tuy rằng tạm thời thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, nhưng có trời mới biết cơn cuồng phong xung quanh này khi nào sẽ giáng lên người hắn?
Đối với cuộc chuyển đổi quyền lực cũ qua mới này, có thể người khác rất xem trọng, nhưng Triệu Nhan thì căn bản không để trong mắt, một là hắn không phải người bình thường, ngay từ khi Triệu Húc còn tại thế, hắn đã tự mình có được uy tín lớn, sau khi trải qua loạn biến pháp, cũng chính hắn ngăn cơn sóng dữ cứu vớt Đại Tống ra khỏi biển nước, lại thêm những năm nay ảnh hưởng của học viên của Trường quân đội ngày càng lớn, những học sinh tốt nghiệp từ trường tiểu học Đông Kinh cũng bắt đầu bước ra xã hội, những người này đều là học sinh của hắn, cuối cùng còn có sự phát triển của hải ngoại, có thể nói là Triệu Nhan nắm trong tay sức ảnh hưởng và thế lực ngầm vô cùng kinh người, muốn dao động căn cơ của hắn ở Đại Tống căn bản là không có khả năng.
Đương nhiên tự thân hùng mạnh chỉ là một mặt, mặt khác là Triệu Nhan căn bản không quá xem trọng cái chức vị nhiếp chính này, hắn biết xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm như hổ đói chức vị của mình, tuy nhiên lúc đầu sở dĩ hắn tiếp nhận chức vị này, chủ yếu vẫn là do nguyên nhân Triệu Húc bệnh nặng nhờ cậy, nếu không với tính tình của hắn, căn bản sẽ không tự chuốc cực khổ mà tiếp nhận chức vị nhiếp chính này, cho nên bất kể xung quanh có bao nhiêu người dòm ngó, hắn căn bản là không quan tâm, tình huống tồi tệ nhất cùng lắm cũng chỉ là quăng đi trọng trách này của hắn, sau đó tiếp tục đi Quảng Châu sống thời đại hàng hải bao la của mình, tóm lại cũng không có ai dám thật sự động đến hắn.
Cũng chính vì vậy, Triệu Nhan căn bản không thèm để ý tới tình hình bên ngoài, sau khi giúp tiểu Hoàng đế Triệu Dung cử hành đại lễ đăng cơ, sau đó liền đâm đầu vào xử lý tang lễ của Triệu Húc, hắn phải đưa tiễn thêm một đoạn chặng đường cuối cùng của Triệu Húc, cho nên đối với toàn bộ tang lễ của Triệu Húc cũng vô cùng xem trọng, dưới sự tham dự của hắn, Triệu Húc sau khi chết rốt cuộc cũng được định hiệu là Thần Tông, thụy hiệu là Anh Văn Liệt Vũ Thánh Hiếu Hoàng Đế, chôn cất ở lăng Vĩnh Dụ như trong lịch sử.
Sau khi an bài xong tang lễ của Triệu Húc, Triệu Nhan cho phép mình nghỉ phép hai ngày, việc đầu tiên làm khi về nhà chính là lăn ra ngủ, khoảng thời gian này hắn chẳng những đau buồn, hơn nữa còn phải chống đỡ an bài sự vụ trên các phương diện, buổi tối ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, có lúc nguyên đêm không nghỉ ngơi, nếu không phải trước kia hắn kiên trì rèn luyện, nền tảng cơ thể rất tốt, e là đã không chống đỡ nổi mà ngã bệnh rồi.
Giấc ngủ này ngủ gần 10 canh giờ, đợi đến khi hắn tỉnh dậy, đã là giữa trưa của ngày hôm sau rồi, Tào Dĩnh sau khi biết hắn đã tỉnh, lập tức đích thân đến hầu hạ hắn mặc y phục rửa mặt, sau đó lại cho người chuẩn bị thức ăn ngon, khoảng thời gian này Triệu Nhan ở bên ngoài chẳng những không được ngủ ngon, mà ăn cũng không quen miệng. Hiện giờ được ăn cơm nhà, thoáng chốc cảm thấy rất ngon miệng, ăn liên tục hai bát cơm lớn, thức ăn trên bàn cũng bị hắn ăn hết sạch rồi mới ngừng lại.
- Phu quân, tang lễ của đại ca cũng đã xong rồi, chàng có phải là nên nghỉ ngơi thêm vài ngày hay không?
Tào Dĩnh cho người thu dọn chén đũa xuống, mình thì ở một bên tự tay pha trà cho Triệu Nhan hỏi, hôm qua Triệu Nhan sau khi về liền lăn ra ngủ, cho nên nàng cũng không biết chuyện Triệu Nhan quyết định tự cho mình hai ngày nghỉ.
- Ừ, hôm nay và ngày mai nghỉ ngơi một chút, ngày mốt ta mới tới Chính sự đường, khoảng thời gian này bên đó đã dồn lại không ít chính sự, tuyệt đối không thể trì hoãn tiếp nữa.
Triệu Nhan mỉm cười kéo tay Tào Dĩnh, mở miệng nói, khoảng thời gian này hắn quá bận rộn, quả thật là không có thời gian bầu bạn với người nhà, trong nhà trên trên dưới dưới đều do Tào Dĩnh lo liệu, cho nên trong lòng hắn cũng có chút áy náy.
- Nghỉ ngơi có hai ngày, có phải là ít quá hay không?
Tào Dĩnh nghe đến đây thì lại nhướng mi chau mày nói.