Chạng vạng hôm nay, như thường ngày Vương Đán dẫn theo huynh đệ trở lại nơi đóng quân, tuy rằng trước đó y bảo huynh đệ thủ hạ phải giả vờ mỏi mệt một chút, nhưng vẫn có không ít người đi đầy sinh lực, không có một chút bộ dáng mệt mỏi nào, may mắn hai người bọn họ đi cùng hơn ngàn người, vốn rất ồn ào cho nên điểm sơ hở nho nhỏ ấy chắc có lẽ không khiến cho người khác hoài nghi.
Cơm chiều là cơm thêm hai món ăn một chén canh, trong đó canh là súp hoa quả, Lăng Châu bên này không thiếu nhất đó là hoa quả, đầu bép trong quân đều đem hoa quả cắt miếng ném vào trong nồi lớn luộc, không cần thêm đường cũng rất ngọt, về phần thức ăn còn lại là một thịt một chay, thịt chính là cá kho tàu, rau chính là đậu giác xào, tuy nhiên nói là xào chi bằng nói là luộc, đậu giác đều bị luộc đến mục nát rồi, về phần hương vị món ăn thì không nên cưỡng cầu, dù sao ăn không đau bụng là được.
- Tướng quân, thấy kỳ hạn một tháng cũng chỉ còn lại có bảy tám ngày, công trình của chúng ta ngay cả hai phần mười cũng không hoàn thành, mà ngươi nói phản quân Lưu Càn Thiên cũng không thấy bóng dáng đâu, thật sự cứ thế này tới cuối tháng, chúng ta thì không sao, chỉ sợ ngài và Tào chỉ huy sứ bọn họ sẽ bị phạt thôi.
Lúc này Chu râu rậm tay trái bưng một bát sứ to tướng đựng đầy cơm đi vào ngồi xuống bên người Vương Đán nói, trong bát cơm đầy lên, trên cùng xếp một con cá và đậu giác, một tay khác bưng canh hoa quả, lượng cơm được ăn trong quân đều lớn, đặc biệt Chu râu rậm thân cao sức lớn, một bữa có thể bằng ba bữa của người khác, đến bát cơm cũng do chính bản thân y chuẩn bị.
- Ngươi vội cái gì, ta cho ngươi biết, chúng ta bây giờ có thể yên ổn ngồi ở chỗ này ăn cơm, nhưng Lưu Càn Thiên đám người đó khẳng định so với chúng ta càng sốt ruột hơn, nói không chừng bọn họ hiện tại đang chuẩn bị chiêng trống rùm beng, tối nay tiếp theo đánh lén doanh địa chúng ta, cho nên buổi tối đi tuần tra tuyệt đối không thể qua loa, ta sẽ không quy định giờ tuần tra, nếu để cho ta bắt được người tuần tra lười biếng hoặc ngủ mất, ngày mai tống vào phòng tối nhỏ giam lại!
Vương Đán nói đến cuối cũng trừng mắt.
Nghe thấy ba chữ "phòng giam nhỏ" kia, kết quả khiến Chu râu rậm bị hù khẽ run rẩy, nói đến phòng tối nhỏ cũng là thứ được lưu truyền từ Trường quân đội đến, hiện tại đã trở thành tiêu chuẩn trừng phạt trong quân đội, tuy rằng thứ này không đánh không mắng nhưng cái loại tra tấn trên tinh thần này quả thực so với chết còn khó chịu hơn, Chu râu rậm đã từng may mắn "hưởng thụ" hai lần, sau mỗi lần đi ra y đều thề về sau chết cũng không vào lại phòng tối nhỏ nữa, ngay cả loại người đã bò ra từ núi thây biển máu trên chiến trường cũng không chịu nổi phòng tối nhỏ này, nói chi tới người thường.
Chu râu rậm lập tức câm miệng, cúi đầu ăn từng miếng cơm lớn, có điều y là một người lắm điều, ăn cơm cũng không kìm được cái miệng của y, vừa miệng ăn cơm còn vừa không ngừng nói:
- Cơm nhìn ngon mà ăn cũng ngon. Nhưng có điều không đủ no, ăn một chén cơm lớn vào, chưa đến nửa đêm ta đã đói bụng, cẫn là cái bát tám cạnh của lão gia tốt nhất, ăn một chén đó sáng ngày hôm sau cũng không đói, lại nói tiếp ta đến Lăng Châu sắp ba năm rồi, mỗi ngày đều ăn cơm, đã sắp quên mì có vị gì rồi...
Nghe Chu râu rậm nhắc tới, Vương Đán cũng không khỏi có chút bùi ngùi, y là người Đông Kinh. Từ nhỏ cũng là ăn mì mà lớn lên, nhưng từ sau khi đi vào Lăng Châu, nơi này vẫn cứ có nhiều gạo, kết quả mỗi ngày ăn cơm, ban đầu y mỗi lần nếm vị cơm đều thấy chua, hiện tại cuối cùng đã thích ứng được một chút, tuy nhiên vừa nghĩ tới hương vị cơm canh gia đình cũng thật làm người ta nhớ.
Tuy rằng Vương Đán cố ý để sắp xếp nhiệm vụ ban ngày không nặng, nhưng dù sao cũng cần làm việc. Cho nên sau khi ăn cơm tối xong, đại bộ phận mọi người lựa chọn vào trong lều vải vùi đầu ngủ, Vương Đán sau khi tự mình an bài tuần tra thích hợp cũng tiến vào trong lều vải ngủ. Tuy nhiên đợi tới khoảng vào lúc canh ba, y bỗng nhiên từ tỉnh lại khỏi cơn mơ, sau đó đứng lên mặc xong quần áo, chuẩn bị đi ra dò xét một chút. Lại nói tiếp y có một bản lĩnh, chính là buổi tối bất kể mệt, chỉ cần khi ngủ nghĩ rằng phải tình dậy vào canh giờ nào thì tuyệt đối sẽ thức dậy đúng vào canh giờ đó, quả thực so với cầm canh gõ mõ còn chuẩn hơn.
Mặc dù là nửa đêm tháng hai nhưng khí hậu Lăng Châu bên này chẳng những không lạnh, ngược lại gió mát rượi, làm cho người ta cảm giác hết sức thoải mái, Vương Đán ra khỏi lều duỗi cái lưng mỏi thật dài, sau đó gọi vài thân vệ đi ra nơi đóng quân, bắt đầu theo bố trí lúc trước tuần tra xem xét tình hình, kỳ thật chủ yếu chính là nhìn xem đội tuần tra này sáng tối có lười biếng hay không.
Sau khi tuần tra hơn nửa vòng, Vương Đán cũng không phát hiện có ai dám lười biếng, điều này làm cho y cũng rất vừa lòng, lúc này y đi vào phía đông cạnh nơi đóng quân, nơi này bố trí một cọc ngầm, vị trí cọc ngầm ngay tại một gốc cây đại thụ đã khô cằn, bên trong ruột gỗ hoàn toàn mục nát, hình thành một động trống khá lớn, cũng đủ chứa vài người đi vào, Vương Đán sắp xếp hai người ở bên trong, như vậy nếu chẳng may có kẻ thù từ phía đông đánh lén, bọn họ có thể cảnh báo trước tiên.
Bởi vì là cọc ngầm cho nên Vương Đán bọn họ cũng không dám mang đuốc, mà dẫn người lặng lẽ tiếp cận, điều này cũng có suy xét khảo nghiệm tính cảnh giác của nhân viên cọc ngầm, tuy nhiên khi bọn y vừa mới tới gần cọc ngầm, chợt nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm cảnh giác nói:
- Ai!