Chương 935
Triệu Nhan cũng không nghĩ tới việc sẽ gặp Tiêu Địch Liệt tại chợ đêm của kinh thành, đối phương chính là bằng hữu của Triệu Giai, lại là Liêu tướng đầu tiên nguyện ý quy thuận Đại Tống, cho nên bất kể là về công hay tư, Triệu Nhan đều phải làm hết trách nhiệm thích hợp của một người chủ nhà, vi thế liền vô cùng nhiệt tình mời Tiêu Địch Liệt về nhà mình, bày tiệc rượu chiêu đãi.
Nhưng mà Tiêu Địch Liệt vừa mới biết được tin phụ thân mình đã chết trên chiến trường, y là một người con có hiếu, vừa rồi không biết thân phận của Triệu Nhan cho nên mới nén đau buồn, lúc này mặc dù có Triệu Nhan nhiệt tình chiêu đãi nhưng y vẫn đè nén cảm xúc xuống, cho dù rượu và thức ăn của Lăng Vương phủ có ngon đến thế nào nhưng y vẫn không có tâm tư gì để thưởng thức.
Triệu Nhan cũng nhận ra rằng Tiêu Địch Liệt tâm trạng không tốt, cho nên hắn cũng không có mời rượu mà chỉ tùy tiện hàn huyên với y vài câu sau đó sai hạ nhân đưa y đi nghỉ ngơi, thế nhưng đến ngày hôm sau, y lại nghe người hầu hạ Tiêu Địch Liệt nói, đêm qua sau khi Tiêu Địch Liệt trở về phòng liền muốn người hầu tìm cho mình một khối gỗ và vài thứ công cụ, tự tay khắc linh vị cho phụ thân Tiêu Nham Thọ của mình, sau đó ôm tấm bài vị khóc đến hừng đông mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cũng chính bởi vậy cho nên mới đầu Triệu Nhan cũng không quấy rầy Tiêu Địch Liệt, cho đến tận ngày thứ ba mới đích thân đi gặp y, trải qua ba ngày hòa hoãn này, đau buồn trong lòng Tiêu Địch Liệt cuối cùng cũng được phát hết ra ngoài, chẳng qua cả người thoạt nhìn vẫn vô cùng tiều tụy, so sánh với ba ngày trước thì quả thực là cả người đều thay đổi.
- Tiêu hiền chất, trong khoảng thời gian này cậu ở Đại Tống cũng đã đi du ngoạn một thời gian tương đối dài, nói vậy thứ nên xem cũng đã đều xem cả, không biết cậu có tính toán gì cho ngày sau hay chưa?
Triệu Nhan nhấp một hớp trà sau đó hỏi Tiêu Địch Liệt vẻ mặt tiều tụy trước mắt, thật ra điều mà hắn hy vọng nhất chính là Tiêu Địch Liệt có thể gia nhập quân đội Đại Tống, sau đó tham dự vào hành động tấn công Liêu quốc, như vậy có thể mượn danh tiếng của phụ tử bọn họ để đả kích khí thế của quân Liêu, chẳng qua loại sự tình như thế này vẫn nên do chính bản thân Tiêu Địch Liệt đề xuất mới tốt.
Thấy Tiêu Địch Liệt nghe xong tính một lát, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt tràn đầy tơ máu, trầm giọng nói:
- Lăng Vương Điện hạ, cha ta đã chết trong tay A Cốt Đả, thù giết cha không đội trời chung, thân là con của người, dù thế nào ta cũng phải báo thù cho phụ thân, mặt khác ta cũng biết Đại Tống rất có thể sẽ tấn công Liêu quốc, đến lúc đó ta sẽ toàn lực phối hợp với hành động của Đại Tống, chỉ hi vọng Điện hạ cho ta một lời hứa chắc chắn, ngày sau sẽ cho ta một cơ hội trả thù!
Quả nhiên là vậy, Triệu Nhan nghe xong thầm nghĩ trong lòng, hắn đương nhiên biết rằng dựa vào tính tình của Tiêu Địch Liệt, nhất định sẽ báo thù cho phụ thân, như thế đã nhất trí với mục tiêu quân sự của Đại Tống, nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức cười nói:
- Tiêu hiền chất, cháu một lòng muốn báo thù cho phụ thân, trái tim này ta có thể hiểu, lại nói tiếp cũng rất đúng dịp, Đại Tống chúng ta cũng đang coi Nữ Chân chính là kẻ địch sinh tử, cho nên đối với người Nữ Chân cháu cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần có Đại Tống ta ở đây, tuyệt đối không cho phép người Nữ Chân phương bắc càn rỡ!
- Thật sao?
Nghe đến đó ánh mắt Tiêu Địch Liệt cũng liền sáng lên, y biết rằng Đại Tống vẫn luôn luôn đả kích người Nữ Chân, nhưng hiện tại thực lực của người Nữ Chân lại tăng mạnh nên y rất lo lắng Đại Tống sẽ liên hợp với người Nữ Chân đối phó với Liêu quốc, neu như vay y se rat kho ma mưon thực lực của Đại Tống để báo thù.
Đương nhiên là thật rồi, thực ra nếu như giữa Đại Tống chúng ta và người Nữ Chân không cách một Liêu quốc thì sợ rằng chúng ta đã sớm phái quân trực tiếp quét sạch người Nữ Chân rồi, hiện tại người Nữ Chân quật khởi mạnh mẽ, thậm chí còn đã lập quốc, Liêu quốc tuy rằng nhìn như có vẻ hùng mạnh nhưng chỉ sợ dưới sự đả kích của người Nữ Chân, rất nhanh sẽ gục ngã, cho nên Đại Tống chúng ta nhất định phải đợi Liêu quốc gục ngã trước, chiếm được càng nhiều lãnh thổ va nhan khẩu của Liêu quốc truớc, do đo gian tiếp làm suy yếu thực lực của người Nữ Chân, mà trong quá trình này cũng chính là lúc bắt đầu quyết đấu chính thức giữa Đại Tống chung ta và người Nữ Chân!
Triệu Nhan mang vẻ mặt trịnh trọng nói.
Tuy rằng trước kia Tiêu Địch Liệt đã từng tán gẫu qua với Triệu Giai, nhưng một số tình báo cơ mật của Đại Tống, Triệu Giai cũng chưa từng tiết lộ cho y, cho đến tận lúc này y mới biết được kế hoạch tác chiến đối ngoại của Đại Tống, điều này cuối cùng cũng khiến y an lòng, lập tức tinh thần phấn chấn, nói:
Đa tạ sự tín nhiệm của Lăng Vương Điện hạ, một khi đã như vậy, Tiêu mỗ cũng an lòng, nếu như Điện hạ cảm thấy thích hợp, kính xin ngài hãy an bài một vài chuyện gì đó, Tiêu mỗ nguyện ý phối hợp với Đại Tống làm bất cứ chuyện gì!
Theo như suy nghĩ của Tiêu Địch Liệt, sau khi y đã đầu nhập vào Đại Tống, cho dù vẫn được nhậm chức trong quân đội Tống quốc như cũ nhưng nhiều lắm cũng chỉ là trên danh nghĩa, khả năng được mang binh đánh giặc thực sự vô cùng nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ làm một người tuyên truyền điển hình cho quân Tống, sau đó chiêu nạp được một ít quân Liêu quy hàng, tuy rằng trước kia Triệu Giai đã từng cam đoan, nhưng dù sao Triệu Giai cũng chỉ là vương thế tử chứ không phải Hoàng đế Đại Tống, cho nên Tiêu Địch Liệt cũng không thể nào tin tưởng hoàn toàn được, đối với việc này y cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên mới phải nói như vậy.
Thế nhưng khi Triệu Nhan nghe thấy cũng chỉ thản nhiên cười nói:
- Tiêu tướng quân quá coi thường khí lượng của Đại Tống ta rồi, năm đó khi còn là thời Đường, đối với những tướng lĩnh dị tộc quy hàng, Đường Thái Tông cũng đều lớn mật phân công công việc, Đại Tống ta tự hỏi chút khí độ như vậy đương nhiên vẫn phải có, cho nên cháu không cần phải lo lắng, chỉ cần gia nhập trong quân, nhất định sẽ an bài cho cháu một chức vị thích hợp, chỉ cần cháu có năng lực, cho dù ngày sau có lên tới vị trí chủ tướng cũng không phải là một chuyện khó khăn.
Lời nói của Triệu Nhan gần như giống hệt với lời Triệu Giai nói lúc trước, thế nhưng thân phận của hai người lại hoàn toàn bất đồng, dù sao Triệu Nhan cũng không phải là Triệu Giai, ông ấy có một địa vị vô cùng quan trọng đối với triều đường Đại Tống, lời nói của ông ấy gần như cũng đại biểu cho thái độ của triều đình Đại Tống, điều này khiến Tiêu Địch Liệt không khỏi trở nên hưng phấn, lúc này ôm quyền hành lễ, nói:
- Đa tạ Điện hạ, nếu như Tiêu mỗ thật sự có thể lãnh quân, ngày sau nhất định dốc hết sức lực tiêu diệt kẻ địch lớn Nữ Chân này của Đại Tống, đồng thời cũng báo thù rửa hận cho phụ thân ta!
Cũng chính bởi những lời nói của Tiêu Địch Liệt lại càng khiến cho Triệu Hú thêm kiên định với quyết tâm tiêu diệt người Nữ Chân. Về phần Tiêu Địch Liệt, sau khi ở lại trong kinh thành mấy ngày, y liền nhận được bổ nhiệm chính thức của Đại Tống, chức vị mới đầu không cao cũng chẳng thấp, chỉ là một chức Quân chỉ huy sứ của quân đội Hà Bắc, thủ hạ là hai ngàn năm trăm tướng sĩ, cũng được xem như một tướng lĩnh cao tầng tiêu chuẩn, hơn nữa đội quân Hà Bắc này sắp được điều tới mười sáu chân Yến Vân đợi lệnh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tiến công Liêu quốc.
Sau khi nhận được bổ nhiệm, Tiêu Địch Liệt cáo từ Triệu Nhan rồi lập tức phi ngựa đi nhậm chức, y muốn lập công trong chuyện tấn công Liêu quốc, nhất định phải quen thuộc với quân đội trong tay, cho nên lúc này mới hi vọng đến nhậm chức sớm một chút, đến lúc đó sau khi hợp lại với quân đội mới có thể phát huy được thực lực của quân đội, ngoài ra sau khi y đến nhậm chức còn phải suất lĩnh quân đội đuổi tới Yến Vân, nghe theo sự điều khiển của Đại tướng quân Dương Hoài Ngọc, dựa vào thân phận đặc thù của y, chắc chắn sẽ được giao cho một nhiệm vụ đặc biệt, cho nên thời gian của y cũng không có nhiều.
Cũng trong thời gian Tiêu Địch Liệt chạy tới Hà Bắc nhậm chức, vì để trả lại mối han ngưoi Nữ Chan đa cuop mat Hoang Long phủ, Hoang đe Liêu quốc Gia Luật Tuấn đã triệu tập mười vạn đại quân, đích thân ngự giá thân chinh Hoàng Long phủ, mà Kim quốc vừa mới thành lập cũng tập hợp toàn bộ binh lực cả nước, gần hai vạn kỵ binh đuổi tới Hoàng Long phủ, dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Kim quốc A Cốt Đả bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Đại Tống, tháng hai năm Thiệu Thánh đầu tiên, gió lạnh phương bắc đang từ từ trở nên yếu dần, tiết trời cũng bắt đầu đến đoạn thời gian ấm áp hơn, thế nhưng cũng chính vào trung tuần tháng hai, mười vạn đại quân do Gia Luật Tuấn dẫn đầu cuối cùng cũng chạy tới được vùng địa khu cách Hoàng Long phủ về phía nam hơn năm mươi dặm, trận chiến quyết định tương lai vận mệnh của hai nước Kim Liêu cuối cùng cũng sắp sửa được bắt đầu!