Gia Luật Thuần lo lắng, nhưng lại có người còn gấp gáp hơn cả y, người này đương nhiên chính là hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn. Vốn dĩ gã đang đánh nhau với người Nữ Chân tại Hoàng Long phủ, sau khi hai bên thử tiến công thăm dò lẫn nhau một thời gian ngắn, cả hai đều có thắng có thua, thậm chí Liêu quân bởi vì có sĩ khí tăng vọt, nhân số đông hơn nên đã chiếm được ưu thế, điều này cũng khiến cho Gia Luật Tuấn bừng bừng hùng tâm muốn đánh tan đại quân Kim quốc vừa mới thành lập, cũng giống hệt như năm xưa Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, tiêu diệt hoàn toàn mối uy hiếp là người Nữ Chân này.
Nhưng điều khiến Gia Luật Tuấn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, ngay lúc y đang chuẩn bị triển khai quyết chiến với quân Kim thì bỗng nhiên nhận được tin tức từ hậu phương truyền đến, Gia Luật Nô Chương khởi binh tạo phản, đã chiếm lấy thành Thượng Kinh, hơn nữa còn ủng hộ lập đường đệ Gia Luật Thuần của mình làm đế, điều càng tệ hại hơn chính là, không ngờ bên trong quốc nội Đại Liêu lại có không ít người ủng hộ chuyện này, hiện tại trong nước đã loạn thành một bầy, ngay cả hậu cần đại quân của y cũng phải chịu ảnh hưởng vô cùng lớn.
Gia Luật Tuấn nhận được tin tức hậu phương có người tạo phản cũng ngay lập tức vừa sợ vừa giận, rốt cục không còn tâm tư triển khai quyết chiến với Kim quốc mà lập tức quyết định triệt binh trở về bình định, dù sao thì theo gã, ngôi vị hoàng đế của chính mình đã sắp bị kẻ khác cướp mất, chuyện này đương nhiên lớn hơn uy hiếp của Kim quốc một chút, chỉ cần có thể bình định được phản loạn trong nước, cho dù có bị Kim quốc chiếm mất một ít đất đai thì cũng chẳng là gì.
Chuyện quốc nội phát sinh phản loạn lớn như vậy, cho dù Gia Luật Tuấn muốn giấu diếm cũng không được, rất nhanh đã truyền khắp khiến cả quân doanh đều biết tới, trong lúc nhất thời toàn bộ đại doanh quân Liêu ai cũng đều hoang mang, hơn nữa việc Gia Luật Tuấn bỗng nhiên hạ lệnh rút quân lại càng khiến cho binh lính chẳng còn tâm trí chiến đấu, sau khi mọi người vội vàng chuẩn bị xong xuôi liền lập tức nhanh chóng lui lại phía sau.
Có lẽ theo như cách nhìn của Gia Luật Tuấn, binh lực của mình đang chiếm ưu thế, hơn nữa lúc trước trong trận chiến thử nghiệm, quân Kim còn phải chịu một chút thiệt thòi nhỏ, cho nên gã nghĩ quân Kim sẽ không truy kích, nhưng gã lại quên mất rằng, sở dĩ A Cốt Đả có thể suất lĩnh bộ tộc Hoàn Nhan nho nhỏ đi được tới ngày hôm nay, chính là dựa vào sự to gan lớn mật, mỗi lần bọn họ đánh trận với quân Liêu cũng đều là lấy ít thắng nhiều, cho nên bọn họ có đầy đủ tin tưởng đi mạo hiểm.
Cũng chính bởi vậy, cho nên sau khi đại quân của Gia Luật Tuấn vừa mới lui về phía sau ngay lập tức liền bị kỵ binh Kim quốc chặn lại. Đầu tiên là hai đội kỵ binh chế trụ phần đuôi đại quân quân Liêu, sau đó A Cốt Đả đích thân dẫn hơn một vạn quân chủ lực điên cuồng tấn công trung quân Liêu quân, nơi đó cũng chính là vị trí của Gia Luật Tuấn, như vậy cũng chính là nơi phòng ngự mạnh nhất. Thế nhưng A Cốt Đả lại cố tình chọn lựa địa phương được phòng ngự mạnh nhất này mà xông tới, bởi vì chỉ cần đánh tan phòng ngự nơi này, sự an toàn của Gia Luật Tuấn cũng phải chịu uy hiếp, đến lúc đó quân Liêu nhất định sẽ đại loạn, gã cũng có thể nhân cơ hội mà tăng thêm chiến quả.
Không thể không nói rằng hành động này của A Cốt Đả là vô cùng mạo hiểm, bởi vì nếu như gã không thể phá vỡ được phòng ngự của trung quân Liêu quân, rất có thể sẽ khiến mình đầu rơi máu chảy, thậm chí nếu như bị phía đuôi Liêu quân vây kín, chỉ sợ sẽ khiến tất cả kỵ binh dưới trướng gã cũng bị vây nốt, đến lúc đó ngay cả gã cũng khó mà có thể chạy thoát, nhưng cho dù là vậy, gã vẫn như cũ lựa chọn phương thức mạo hiểm, mà hơn nữa lại còn thành công.
Sức chiến đấu của quân Liêu vốn dĩ không bằng quân Kim, hơn nữa quốc nội còn đang phản loạn, Gia Luật Tuấn lại quá mức vội vàng khiến cho lòng người của cả đại quân hoang mang, cho nên đúng lúc đối mặt với sự tấn công của quân Kim, không ngờ mấy vạn trung quân lại không ngăn được nổi hơn một vạn kỵ binh quân Kim, nhất là khi Gia Luật Tuấn nhìn thấy kỵ binh quân Kim xung phong liều chết lao tới, không ngờ lại sợ tới mức cưỡi ngựa bỏ chạy. Cuộc sống chìm ngập trong tửu sắc mấy năm nay đã sớm làm hao mòn hết vũ dũng trên người gã rồi, đối với tính mạng của bản thân gã vô cùng quý trọng, không dám để chịu bất kỳ một chút phiêu lưu nào, cho nên mới dẫn đến loại tình huống như lúc này.
Nhưng Gia Luật Tuấn lại là người đứng đầu Liêu quốc, tất cả mọi người trong Liêu quân đều chú ý tới gã, kết quả Gia Luật Tuấn vừa mới chạy trốn, mui xe mang theo dấu hiệu chứng tỏ thân phận gã cũng lui theo về phía sau, điều này khiến cho khí thế của quân Liêu bay sạch, huống chi lúc này A Cốt Đả còn dẫn đầu kỵ binh chia cắt trung quân thành hai phần khiến cho đội quân phía sau của bọn họ khó chú ý, càng làm cho chỉ huy Liêu quân đại loạn, căn bản không thể tạo ra được chút phản kích hữu hiệu nào.
Chứng kiến loại tình huống này, A Cốt Đả cũng cảm thấy rất hưng phấn, lập tức quay ngựa lại xông lên chém giết, hơn nữa lần nào cũng chọn đúng phương hướng Gia Luật Tuấn trốn mà đuổi giết, kết quả khiến cho Gia Luật Tuấn bị hù dọa đến mức chỉ lo liều mạng chạy trốn, căn bản không có cách nào chỉ huy đại quân, từ đó lại càng khiến cho Liêu quân thêm loạn, toàn bộ đại quân bị người Nữ Chân chia nhỏ ra thành bảy tám phần, cuối cùng hoàn toàn tan rã, bị kỵ binh Kim quốc trên chiến trường tùy ý chém giết.
Trận chiến tại phía nam Hộ Bộ Đáp Cương này giằng co suốt một ngày một đêm, cuối cùng chấm dứt hoàn toàn với kết quả Liêu quân đại bại, sau khi kiểm kê toàn bộ chiến trường, số quân Liêu chết trận lên đến hơn ba vạn người, đại bộ phận quân đội còn lại cũng bị quân Kim đuổi giết, Gia Luật Tuấn dưới sự hộ vệ của một đội quân trung thành đã chạy thoát khỏi chiến trường, gần như ném bỏ lại toàn bộ các thứ như trâu ngựa, vũ khí, lương thực, việc này cũng khiến cho A Cốt Đả chẳng những đánh thắng một trận lớn, mà hơn nữa còn thu về không ít vật tư, đối với Kim quốc vừa mới thành lập mà nói, đây quả thực giống như cảnh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.