Biết được thành Thượng Kinh đã rơi vào tay Kim Quốc, điều này làm cho Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được vừa tức giận vừa không biết làm sao, tức giận là vì Liêu Quốc rõ ràng có tường thành kiên cố có thể cố thủ, binh lực cũng gấp mấy lần người Nữ Chân nhưng lại vẫn cứ vào mấy ngày cuối cùng để thành Thượng Kinh bị thất thủ trong tay người Kim, dù sao đối với Liêu Quốc mục nát, y cũng hiểu rất rõ, lúc này y càng cảm giác mình quy thuận Đại Tống là một quyết định sáng suốt, nếu không sớm muộn cũng phải chôn cùng Liêu Quốc.
Lập tức Tiêu Địch Liệt phái người thông báo cho Hô Diên Khánh phía sau và phái ra một tiểu đội kị binh dẫn đám người Gia Luật Tuấn đi gặp đại quân phía sau, về phần sắp xếp cho bọn họ như thế nào cũng không phải việc y có thể quản được, về phần kị binh thuộc hạ còn lại do y tự mình dẫn đầu tiếp tục chạy vội về phía trước, dù sao mệnh lệnh lúc trước của y là nhanh chóng đến được thành Thượng Kinh, tuy hiện tại thành Thượng Kinh đã thất thủ rồi nhưng y hy vọng có thể đến được Thượng Kinh thám thính một chút tình hình, để phần lớn hậu phương làm tốt việc chuẩn bị tiến công.
Cũng chính bởi vậy cho nên Tiêu Địch Liệt sau khi đưa đám người Gia Luật Tuấn đi, lập tức tăng tốc độ chạy tới thành Thượng Kinh, tuy nhiên lúc này y cũng biết phía trước có một đội kị binh quân Kim đang đuổi theo đám người Gia Luật Tuấn, bởi vậy y cũng bảo quân làm tốt chuẩn bị chiến đấu, đợi đến lúc hoàng hôn, cuối cùng gặp phải kị binh Kim Quốc trước mặt, đối phương đại khái có khoảng ba nghìn người, chỉ là bọn chúng không biết sẽ gặp phải kị binh Đại Tống, bởi vậy lúc hai quân gặp nhau, có lẽ có chút chuẩn bị không kịp.
Tiêu Địch Liệt tuy rằng trẻ tuổi nhưng còn trẻ mà lớn lên ở trong quân doanh, đối với chiến thuật của kị binh vô cùng tinh thông, y nắm lấy cơ hội quân Kim chuẩn bị không kịp, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới phía đối phương, và trong đội tiên phong đi trước là hai đội cung thủ, cuối cùng một hàng đã biến thành pháo thủ, quân Kim tuy cũng còn đánh lại được cung thủ, nhưng dù sao chuẩn bị không kịp, đánh trả cũng có chút vô lực, căn bản không thể tạo ra ảnh hưởng gì với quân Tống. Ngược lại là bọn chúng bị cung thủ và hỏa tiễn quân Tống làm cho đội hình lộn xộn, hơn nữa số quân đông lại lâm vào tình thế xấu. Bởi vậy đội tiên phong của Tiêu Địch Liệt đánh cho đối phương đại bại, thậm chí ngay cả chủ tướng đối phương cũng bị chết trong tay quân địch.
Chiến thuật của kị binh vốn chính là như vậy, luôn là tốc chiến tốc thắng. Nếu lúc kị binh đang giao chiến với quân địch, thời gian bị trì hoãn càng lâu, đối với bọn chúng càng thêm bất lợi, mà kị binh quyết đấu trực diện với kị binh, bình thường chỉ cần hai ba đội tiên phong có thể quyết được thắng thua. Đặc biệt là khi một bên chiếm được ưu thế, bình thường đều lấy thái độ trấn áp để tiêu diệt đối phương.
Kị binh Kim Quốc bại trận, kị binh còn dư lại phân tán khắp nơi, Tiêu Địch Liệt ở phía sau truy kích một lượt, cuối cùng tiêu diệt hơn nửa kị binh Kim Quốc nhưng vẫn có một số ít chạy thoát được, tuy nhiên gã cũng chẳng muốn truy đuổi, dù sao đối với bọn chúng mà nói, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng đến được thành Thượng Kinh, điều tra rõ tình hình bên đó.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Địch Liệt sai người chạy đi, tuy rằng trước đấy tiêu diệt kị binh Kim Quốc khiến chậm trễ một thời gian ngắn nhưng đến buổi chiều, bọn họ cuối cùng cũng đến được dưới thành Thượng Kinh, chỉ là lúc này ngoài thành khắp nơi đều là quân Kim, bọn họ vừa mới đến lập tức bị quân Kim tấn công, may mắn bọn họ cũng không phải dễ đối phó, tuy nhiên sau khi đánh bại mấy đội quân Kim, rất nhanh dẫn dụ đại quân của quân Kim đổ bộ tới. Điều này làm cho bọn họ không thể không nhượng bộ, quân Kim cũng hết sức kiêng kỵ với quân Tống, giống như sợ rơi vào cái bẫy của quân Tống cho nên cũng không dám đuổi theo. Bởi vậy Tiêu Địch Liệt sau khi lui lại mười dặm liền tạm thời dựng trại đóng quân, chuẩn bị giám sát hướng đi của quân Kim.
Chỉ có điều khiến Tiêu Địch Liệt tuyệt đối không ngờ tới chính là, ngay khi y tới dưới thành Thượng Kinh thì ngày hôm sau, quân Kim ngoài thành đột nhiên biến mất, điều này làm cho y cũng hết sức nghi ngờ, lập tức phái trinh thám tới gần thành tìm hiểu tình hình, kết quả nửa ngày sau trinh thám quay về bẩm báo, bọn họ không hề phát hiện ra hành tung quân Kim, trên đầu thành cũng trống không, dường như quân Kim đã bỏ chạy rồi, chỉ có điều kì quái là trong thành cũng không có bất cứ động tĩnh gì, giống như quân Kim đem tất cả bách tính trong thành đều dời đi rồi?
Nghe được thông tin của trinh thám, Tiêu Địch Liệt càng thêm kinh ngạc, bởi vì dựa theo thời gian mà nói, quân Kim chiếm đóng thành Thượng Kinh chỉ mới ba ngày, nhưng trong ba ngày ngắn ngủi, tuyệt đối không có khả năng đem tất cả người trong thành dời đi, dù sao trong thành có tới hơn mười vạn dân, muốn đem tất cả dời đi cũng là cả một quá trình lớn, không đủ mười ngày nửa tháng tuyệt đối không có khả năng hoàn thành.
Mang theo nghi vấn trong lòng, Tiêu Địch Liệt lại phái trinh thám ra, nhưng lần này thám thính phạm vi lớn hơn, mấy đội trinh thám gần như chạy một vòng quanh thành Thượng Kinh, cuối cùng phát hiện phần lớn cổng thành đều bị đóng chặt, duy chỉ có cổng thành phía Bắc là mở, xem ra quân Liêu đúng là từ đây chạy ra, hơn nữa càng quái lạ hơn chính là, chạy một vòng cũng không nhìn thấy một bóng người.
Đợi đến lúc trinh thám bẩm báo lại, Tiêu Địch Liệt quyết định vẫn là vào thành xem thử, tuy nhiên y cũng không dám dẫn đầu vào cửa Bắc, dù sao nếu chẳng may người Nữ Chân đang bố trí mai phục trên đường, y muốn chạy trốn cũng không thoát được, cho nên y quyết định vẫn nên tiến vào từ cửa Nam, cổng thành ở đấy tuy rằng đóng chặt nhưng trên thành cũng không có quân trấn giữ, cho nên chỉ cần phái người bò lên trên tường thành, sau đó mở cửa thành là được.
Sau khi Tiêu Địch Liệt lệnh một tiếng, trong kị binh lập tức có mười mấy kị binh vội cưỡi ngựa chạy ra, trong tay quay một sợi dây thừng có trảo thép, sau đó bỗng nhiên phi trảo thép bay ra, trong nháy mắt liền rơi xuống và giữ chặt trên đầu thành, sau đó một đám tướng sĩ thân thủ linh hoạt lập tức bước ra, cầm dây thừng leo lên trên tường thành.