Nhìn thấy người phương đông đang đi về phía cửa hàng, Puebli vô cùng căng thẳng, thậm chí suýt chút nữa làm rơi bánh mì trong tay, Markus đang đợi bánh mì ngoài cửa thấy sự khác thường của Puebli bèn quay đầu nhìn theo ánh mắt của ông, lúc trông thấy người phương đông ở đằng sau không xa, cũng giật thót mình, bản năng định trốn đi, nhưng lại luyến tiếc bánh mì đang sắp đến tay, dù sao ông ta đã nhịn đói mấy ngày trời, cảm giác chịu đói không hề dễ chịu.
Đúng lúc Markus đang chần chừ, những người phương đông phía sau đã đến trước cửa hàng bánh mì, mấy người này rõ ràng là binh lính trong quân đội, có thể là nhân thời gian nghỉ ngơi đi ra ngoài, cho nên ai nấy trông có chút làm biếng, nhưng có lẽ vì suy nghĩ cho an toàn, họ đều mang theo vũ khí, phòng trừ tình huống đột ngột xảy ra, chắc rằng họ cũng nhìn thấy Puebli mở hàng bán bánh, đây là cửa hàng duy nhất mở cửa ở quanh đây, cho nên mới hào hứng đi đến.
Thấy binh lính người phương đông đi vào cửa hàng, Puebli và Markus đều căng thẳng, lúc này Markus cũng không dám rời đi, liền co rúm người đứng yên trước quầy, còn Puebli tuy rất sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm hỏi:
- Mọi người cần gì?
- @#^$^&* 8%.
Một người phương đông trong đó chỉ vào bánh mì sau lưng Puebli nói một tràng ông không hiểu gì, nhưng Puebli đã buôn bán nhiều năm vẫn hiểu ý của đối phương, y dường như đang hỏi bánh mì của mình bán thế nào?
Hiểu ra đối phương hình như chỉ đến mua bánh mì, Puebli thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay người lấy vài cái bánh mì đưa tới, hi vọng họ lấy bánh mì xong sẽ nhanh nhanh rời đi, nhưng khiến ông không ngờ là, đối phương lấy bánh mì cắn thử một miếng, sau đó cười nói mấy câu gì đó, hình như là khen ngon, sau đó lại đưa bánh mì cho mấy người phương đông đằng sau, kết quả những người phương đông này sau khi nếm thử cũng cười nói mấy câu, rồi lại thò tay về phía Puebli lấy thêm bánh.
Nhìn thấy vậy, Puebli cũng không khỏi cười khổ, ông vốn muốn lấy mấy cái bánh để đuổi họ đi, nhưng xem ra những người phương đông này tham lam hơn ông nghĩ, ăn xong còn muốn nữa, họ có hơn hai mươi người, nếu để họ ăn no, e số bánh mì của mình sẽ không còn dư bao nhiêu nữa, còn việc lấy tiền ông còn không dám nghĩ tới. Trước kia quân binh thành La Mã đến ăn bánh mì cũng thường xuyên ghi nợ, nhưng không bao giờ trả.
Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng khi nhìn vũ khí đeo bên hông những người phương đông này, Puebli buộc lòng chịu ấm ức, lại ôm một đống bánh mì trong tủ quầy đến, những binh sĩ phương đông đó cùng ăn, mỗi người lấy hai chiếc bánh ăn nhồm nhoàm, Puebli còn tưởng rằng họ ăn xong sẽ không thèm ngoái đầu mà đi luôn nhưng không ngờ binh sĩ phương đông kia lại nói thứ tiếng mà ông không hiểu, hình như đang hỏi gì đó?
Nếu đổi là người khác, Puebli có lẽ sẽ đoán là đối phương đang hỏi giá, nhưng đối mặt với những người phương đông xâm lược La Mã này, ông không dám đoán vậy, vì thế rất lâu sau ông cũng không hiểu ý của đối phương, kết quả cuối cùng binh sĩ phương đông kia hơi vội, lấy thẳng trong ngực ra thứ gì đó, ý muốn ông cầm lấy.
Nhìn vật mà đối phương lấy ra, Puebli lại sững người, thứ mà người phương đông kia lấy ra là một đống những mảnh hình tròn làm bằng đồng, rất giống tiền mà người La Mã họ sử dụng, nhưng ở giữa có một lỗ hình vuông, bên trên còn có mấy chữ khắc rất tinh xảo, thoạt nhìn chắc là tiền mà người phương đông sử dụng. Nói ra cũng thật trùng hợp, người La Mã bọn họ cũng dùng tiền đồng, đương nhiên họ còn có tiền vàng và tiền bạc, nhưng đối với dân thường, tiền đồng được dùng nhiều nhất.
Lúc này Markus thấy hành động kì lạ của người phương đông, cũng nhẹ nhõm dần, liền cầm những đồng tiền trên quầy lên quan sát, rồi cảm thán:
- Đúng là đồng, hơn nữa còn được chế tác rất tinh xảo, tiền đồng của La Mã chúng ta so với tiền đồng này, quả thực như là đống rác, thậm chí đến tiền vàng và tiền bạc của chúng ta cũng không thể chế tác tuyệt hảo như thế này!
Tuy Markus nghiện rượu nhưng đồng thời cũng là một thợ rèn có tay nghề, tất nhiên liếc mắt đã nhận ra chất liệu của đồng tiền, hơn nữa còn khen ngợi không ngớt về kĩ thuật chế tác tiền. Có câu “Người trong nghề sẽ xem bản chất”, từ đồng tiền bé tí này, ông ta có thể biết kĩ thuật rèn đúc của người phương đông tiên tiến vượt xa ở La Mã.
- Markus, xem ra những người phương đông này muốn trả tiền, ông nghĩ tôi có nên nhận không?
Puebli lưỡng lự nói. Nhờ cuộc tiếp xúc lúc nãy, ông thấy những người phương đông này dường như rất hiền lành, cộng thêm họ lấy rất nhiều bánh mì, mà bánh mì đều là tiền cả, cho nên ông phút chốc trở nên gan dạ.