Sáng hôm sau.
Trong sân nhỏ của gia đình Cố, Cố Tưởng và Cố Niệm đang chải răng bằng bàn chải đánh răng.
Trong sân phơi quần áo vẫn còn tí nước.
Âm thanh “xèo xèo” là tiếng trứng đánh vào chảo dầu.
Cố Hành đang nấu ăn trong bếp.
Anh đang khéo léo đổ trứng đã đánh tan vào chảo, đợi trứng đông lại rồi dùng cái xẻng nhẹ nhàng lật mặt.
Trên thớt vẫn để một nồi cháo gạo nhỏ còn khói bốc lên, hạt gạo đã nấu mềm mịn, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Bên cạnh là các loại dưa chua đã được cắt sẵn, trông thật hấp dẫn.
Sau khi chiên trứng xong, Cố Hành đi vào phòng ngủ.
Tô Chiêu Chiêu đang nằm trên giường ngủ say.
Cố Hành đầu tiên gọi hai lần, thấy cô chỉ lật mặt lại tiếp tục ngủ, nên đưa tay vỗ vào n.g.ự.c cô, “Nếu không dậy thì sẽ trễ làm đấy."
Hai chữ "trễ làm" này còn hiệu quả hơn cả tiếng báo thức.
Khi nghe thấy mấy chữ này, Tô Chiêu Chiêu lập tức tỉnh dậy: "Ào" một cái ngồi dậy.
Thực ra nên nói là tỉnh táo.
Lần đầu tiên Cố Hành gọi cô, cô đã tỉnh dậy, chỉ là vẫn còn mơ màng, cảm giác như không biết hôm nay là ngày nào.
Tối qua đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, não vẫn như bị lắc thành bột, cô thực sự không muốn dậy, không muốn động tay chút nào.
Nằm dậy, Tô Chiêu Chiêu mái tóc rối bời nhìn Cố Hành buồn bã, “Đều tại anh, em chưa ngủ đủ."
Cố Hành ngượng ngùng chạm vào mũi, xoa ôm cô, an ủi: “Là lỗi của anh, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Hê hê!
Miệng đàn ông, tin được mới lạ.
Cô không tin chút nào!
Tô Chiêu Chiêu cười lạn một tiếng.
Tối qua khi cô kêu mệt, sao anh không dừng lại?
Cố Hành thấy bối rối, mở tủ quần áo lấy quần áo cho cô, “Hôm nay mặc gì nhỉ?”
Tô Chiêu Chiêu: “Gì cũng được.”
Chọc cô giận rồi sao?
Cố Hành nhìn vào tủ quần áo, “Hôm nay thời tiết đẹp lắm, mặt trời đã mọc sớm rồi, mặc chiếc đầm mà chúng ta đã mua ở thành phố đi.”
Anh lấy chiếc đầm ra đưa cho cô, rồi lấy một đôi tất trắng ra từ tủ quần áo.
Tô Chiêu Chiêu loạt xoạt vài cái, thay xong đồ.
Cố Hành lại lấy giày da đưa cho cô để cạnh giường, phục vụ đặc biệt chu đáo.
Mặc xong, Tô Chiêu Chiêu ra ngoài rửa mặt.
Cố Hành gấp chăn màn.
Tấm trải giường phải được trải gọn gàng không chút nếp nhăn, chăn thì được gấp vuông vắn như khối đậu phụ.
Tô Chiêu Chiêu không làm được, cô thích trải chăn phẳng phủ lên giường.
Vì vậy, chỉ cần Cố Hành ở nhà, giường của họ đều do anh gấp.
Cố Tưởng và Cố Niệm đã rửa mặt xong, đang mang bữa sáng đã nấu xong vào phòng khách.
Hai đứa vẫn chưa thay trang phục biểu diễn, quần áo được giáo viên giữ chung, sợ học sinh không chú ý làm bẩn hoặc làm hỏng, nên đến trường mới thay.
Sau bữa sáng, trước khi ra ngoài, Tô Chiêu Chiêu cho vào túi sách của chúng hai bánh trung thu và một túi khô khoai lang, “Đói thì ăn nhé.”
Hôm nay, rất nhiều người nhân dịp nghỉ sẽ lên thành phố, nên ở cửa hàng không hề bận.
Tô Chiêu Chiêu nhàn rỗi, mang theo một cuốn sách, ngồi ở quầy lễ tân đọc.
Giữa chừng, Lưu Quế Lan đến một lần, đi tiệm may lấy vài thứ, nói chuyện với cô một lúc.
Một buổi sáng trôi qua như vậy.
Buổi trưa cô đóng cửa, về nhà ăn.
Gần tới cửa nhà, một cô đồng chí khoảng mười tám chín tuổi đi ngang qua.
Cô đồng chí trông trắng đến phát sáng, mặc áo sơ mi trắng kết hợp váy xanh, chân đeo một đôi tất trắng tinh khiết và giày da đen, hai chiếc tóc đuôi dài thả xuống ngực, cầm theo một chiếc vali mây.
Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn rồi rút lại ánh mắt.
Ngay khi cô rút chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cô đồng chí đến gần hơn đã mở lời.
“Đại tỷ, xin đợi một chút.”
Đại tỷ?
Sao lại gọi cô là đại tỷ?
Từ "đại tỷ" này trong mắt người hiện đại chẳng khác gọi bác gái là bao nhiêu, có thể gọi là "tỷ tỷ", nhưng không được gọi là "đại tỷ"!
Gọi "đồng chí" còn tốt hơn, thời nay không phải mọi người đều thích gọi là "đồng chí" sao?
Chiêu Chiêu quay đầu lại, “Có việc gì?”
“Xin hỏi, chị biết đường đến nhà Vu Huệ Tâm không?”
Đang tìm Vu Huệ Tâm à?
Chưa kịp Tô Chiêu Chiêu nói, cô đồng chí lại nói: “Tôi là em họ của chị ấy.”
Tô Chiêu Chiêu cũng không để ý, đưa tay chỉ phía trước, “Chỉ cần đi thẳng, tiếp tục đi, đến ngã tư rẽ phải……”
“Cảm ơn chị nha! Đại tỷ.”
Nói "cảm ơn" là được rồi, còn thêm chữ Đại tỷ sau cùng làm gì không biết nữa.
Cô quyết định, sau này sẽ không để Vương Xuân Hoa gọi "đại tỷ" nữa, sẽ gọi là "chị dâu".
Tô Chiêu Chiêu mặt buồn bã mở cửa vào sân.
Cao Nguyệt - cô gái vừa hỏi đường xong - có chút bối rối, cô chỉ là hỏi đường thôi, sao cô đồng chí này lại như cô nợ cô ấy năm trăm đồng thế này.
Cao Nguyệt đổi tay cầm vali, tiếp tục đi theo hướng Chiêu Chiêu chỉ.
Cô nhanh chóng đến gần nhà Vu Huệ Tâm.
Ở đây, các sân gần nhau cũng giống nhau, không có biển số như ở thành phố, cô cũng không biết nhà chị họ mình ở đâu, chỉ có thể gọi lớn, “Vu biểu tỷ, Vu biểu tỷ, chị có ở nhà không?"
Vu Huệ Tâm đang chuẩn bị đi ăn trưa tại căn tin, vừa bước ra sân, nghe thấy tiếng gọi từ ngoài kia.
Tiếng nói còn hơi quen thuộc.
Cô mở cửa ra: “Cao Nguyệt?”
Cao Nguyệt mắt sáng lên, chạy nhanh đến cửa, “Chị họ, là em đây!”
“Em đến làm gì vậy?”
“Em đến thăm chị……” Cao Nguyệt ngập ngừng không nói tiếp.
Các hàng xóm gần đó nghe thấy tiếng gọi đều nhô đầu ra xem, Vu Huệ Tâm thấy vậy kéo Cao Nguyệt vào trong nhà, dẫn cô ngồi xuống ghế rồi lấy cho cô một ly nước.
Cao Nguyệt ôm ly nước uống mấy ngụm.
“Nói đi, sao đến mà không nói trước? Cũng chẳng thèm gọi điện báo một tiếng. Tóm lại là có chuyện gì?"
Vu Huệ Tâm khá ngạc nhiên, phải nói là bị sốc, người em họ này là họ hàng bên vợ bác cả, quan hệ không quá gần gũi, tự dưng chạy đến đây như vậy, cô không ngạc nhiên mới là lạ.
Cao Nguyệt rút khăn giấy ra lau miệng hơi dính nước, “Mẹ em gọi điện tới nhà dượng, nghe dượng nói chị chưa về, nên em đến đây tìm.”
Nói xong, không biết nên nói gì nữa, cô cúi đầu, khăn giấy nắm chặt trong tay.
“Là sao? Ở nhà có chuyện gì không?” Vu Huệ Tâm hỏi.
Chẳng lẽ lại như hai năm trước, bị phân biệt giai cấp, là vấn đề thân phận sao?
Cô chưa nghe ai nói gì mà.
Hay là bắt đầu từ thành phố trước.
Vu Huệ Tâm còn không yên tâm, muốn ra ngoài gọi điện.
Đúng lúc này, Cao Nguyệt mở lời.
“Chị họ, em thực sự không còn cách nào nữa, nếu vẫn ở nhà, em sẽ phải lên vùng đất hoang phía Bắc trồng trọt mất."
Nghe cô nói vậy, lòng Vu Huệ Tâm mới nhẹ nhõm, “Đại Bắc Hoang sao? Tại sao lại đi đến đó? Trên báo không nói là tự nguyện đăng ký sao?”
Tháng Tư năm nay, phía trên triệu tập thanh niên đến biên giới, đến những nơi mà tổ quốc cần nhất, phát triển biên giới, xây dựng biên giới, định cư ở đó.
Bắc Kinh là nhóm đầu tiên hưởng ứng.
Hơn nữa, đội tình nguyện khai hoang đầu tiên đã đến biên giới.
Vu Huệ Tâm đọc báo, trong tháng này, khu vực Hải Thành cũng bắt đầu hưởng ứng.
Trên cao viết rõ ràng, là tự nguyện đăng ký.
Cao Nguyệt lau mắt, “Đúng là tự nguyện, nhưng bà muốn em đi. Bà nói là gia đình em giai cấp không tốt, nếu trong gia đình có một người tình nguyện tham gia đội khai hoang, chắc chắn mọi người sẽ nhìn nhận gia đình chúng em khác đi, sẽ không nói chúng em là những người chỉ biết hưởng thụ cuộc sống, còn nói sau này gia đình sẽ sống tốt hơn rất nhiều.”
Vu Huệ Tâm nhíu mày, “Chuyện gì thế, nhà họ Cao nhiều người, dù muốn đi cũng phải để nam giới đi, sao lại để một tiểu cô nương mới 18 tuổi đi?”
Cao Nguyệt khụt khịt mũi, “Bà vẫn luôn không thích em, còn đến giờ em vẫn chưa được phân công công việc, chính là vì vấn đề giai cấp… bà lo lắng em trai em sau khi tốt nghiệp cũng sẽ phải chịu hoàn cảnh giống như em…"
Vu Huệ Tâm cũng đã nghe nói, bà già nhà họ Cao trọng nam khinh nữ, coi cháu trai là báu vật, không chịu để cháu trai chịu đựng khó khăn nào.
Dù bây giờ gia đình đã suy tàn, bà vẫn nuôi dưỡng cháu trai như trước kia.
Nhớ đến chuyện bác cả trước đây từng nhờ cô giới thiệu đối tượng, Vu Huệ Tâm hỏi: “Em đến là định để chị giúp em tìm đối tượng kết hôn à?”
Cao Nguyệt đỏ mặt, gật đầu.
“Mẹ em nói, chỉ cần em tìm được một người có bản lĩnh trong quân đội kết hôn, bà sẽ không tùy tiện sắp đặt cho em nữa.”
Tìm người có bản lĩnh để kết hôn, đâu dễ như vậy.
Vu Huệ Tâm cũng lo lắng, lúc cô về đã nhờ Nghiêm Quang tìm hiểu, đến giờ Nghiêm Quang cũng chưa cho câu trả lời chính thức.
Nghĩ đến đây, cô cẩn thận nhìn chằm chằm vào Cao Nguyệt, trẻ trung, xinh đẹp, còn là học sinh trung học cơ sở…
“Được!” Vu Huệ Tâm cam kết, “Em ở lại nhà chị một thời gian, chị sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ tìm được người tốt cho em.”
Cao Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn chị.”
Không phí công cô bôn ba.
Buổi chiều khi tan làm, Tô Chiêu Chiêu về nhà gặp Cố Hành, hai người không nấu ăn, trực tiếp đến mang hộp cơm đến căn tin.
Căn tin tối nay phục vụ bánh bao, hai người ăn ngon miệng một bữa, ăn xong Tô Chiêu Chiêu còn mua thêm một hộp, rồi cầm đến doah trại.
Tô Chiêu Chiêu theo Cố Hành, cuối cùng cũng thực sự được bước vào cổng trại.
Lần trước vừa bước vào cửa đã bị chặn lại.
Trong trại chia thành khu vực văn phòng, khu vực nhà ở, khu vực tập luyện, v.v.
Sân tập diễn của buổi biểu diễn tối nay được dựng lên trên sân tập luyện.
Từ cổng vào đến sân tập, trên mặt đất có vẽ mũi tên bằng vôi trắng, Cố Hành dẫn cô đi khoảng bảy tám trăm mét mới đến.
Đập vào mắt là một vùng rộng lớn.
Sân tập này, sợ là có thể chứa lên đến hơn mười nghìn người đồng thời tập luyện.
Sân diễn đối diện với hướng từ cổng vào, trên sân, có nhân viên đang thực hiện các điều chỉnh cuối cùng.
Có vẻ như buổi diễn tập đã xong.
Tô Chiêu Chiêu không thấy Cố Tưởng và Cố Niệm ở nhà, đoán là chúng đang ở hậu trường.
“Hậu trường ở đâu?”
Cố Hành chỉ về phía sân diễn, “Ngay sau lưng.”
Sáng nay anh đã đến một lần, nói vài câu với các con, tiếc là không kịp xem chúng diễn tập, phải vội đi làm.