Cố Hành về đến nhà, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thấy hai bình nước nóng trên bàn.
"Cái này đâu ra vậy?"
Tô Chiêu Chiêu vỗ vỗ ngực, dựa vào tường cửa phòng ngủ, “Anh đoán xem.”
Cố Hành kéo tay vừa đi vào phòng ngủ thay áo vừa nói: “Đây là phần thưởng mà đơn vị thưởng cho em đúng không?"
“Đoán đúng rồi, tiếc là không có quà tặng cho anh.” Tô Chiêu Chiêu nghiêng người, tránh đường cho anh, “Sáng nay Chủ nhiệm Lưu của đơn vị chúng ta đã trao quà cho em trước mặt tất cả các đồng nghiệp! Còn nói về việc đào tạo, lịch đào tạo đã được định vào trưa thứ Bảy tuần này.”
“Vậy là mai rồi.”
“Đúng vậy.”
Ban đầu Chủ nhiệm Lưu định là định vào ngày kia, nhưng ngày kia là ngày nghỉ lễ, dùng ngày nghỉ lễ để tổ chức đào tạo thì quá không hợp lý, vậy nên Tô Chiêu Chiêu mạnh mẽ đề xuất chuyển lịch thành trưa mai.
Chủ nhiệm Lưu ngay lập tức đồng ý.
Có vẻ như ông cũng muốn nghỉ ngơi tử tế.
Tối hôm đó, Tô Chiêu Chiêu lại xem lại nội dung đào tạo, cố gắng chuẩn bị tinh thần như khi tham dự họp công ty ngày hôm trước để ngày mai có thể thực hiện tốt.
Cố Hành rửa rửa mặt xong thấy cô còn bận, cũng không làm phiền cô, tự mình lên giường nằm xuống.
Tô Chiêu Chiêu bận rộn xong, lên giường đã lao vào lòng anh.
Cố Hành ôm cô, nói: “Cô giáo Tô, mai cô phải lên lớp.”
Tô Chiêu Chiêu chống cằm lên n.g.ự.c anh, “Em biết rồi, em có định làm gì đâu, đoàn trưởng Cố, suy nghĩ của anh quá đen tối."
Nói xong cô cười cười, cằm cô cọ vào n.g.ự.c anh, làm anh một phen ngứa ngáy.
Ánh mắt nguy hiểm phóng tới, xem ra tinh thần cô rất tốt.
Một tiếng "tạch tạch", đèn đã tắt.
“A!”
“Suỵt! Nhỏ giọng chút.”
“Làm gì vậy, em phải đi ngủ bây giờ.”
“Em nghĩ sao?”
"Mai em còn phải đi đào tạo."
"Tinh thần tốt thì đào tạo càng tốt."
Ngày hôm sau khi thức dậy, Cố Hành đứng trước gương, nhìn vào mấy vệt đỏ trên cổ, xoa xoa ấn ấn một hồi. Bảo sao tối qua cô nhìn cổ anh cười cười, hoá ra là cô cố ý.
Tô Chiêu Chiêu tỉnh dậy thấy cảnh này, ngồi trên giường, ôm chăn nhìn anh cười.
Cố Hành quay đầu nhìn cô, nói: “Vẫn còn cười, em cố ý đúng không?"
Tô Chiêu Chiêu vây chăn thay đồ ngủ, “Anh đừng có mà đổ lỗi cho em, đây gọi là hành động tự nhiên khi bị kích động.”
Hừ, há miệng là nói mấy câu buồn nôn.
Cố Hành không quan tâm đến vết đỏ trên cổ nữa, tiến đến muốn làm cho cô một cái.
Tô Chiêu Chiêu ôm chăn lăn trên giường, không để anh thành công, “Không được đâu! Người ta mà thấy sẽ cười em."
Cố Hành kéo tay cô ra, “Em cũng biết người ta thấy sẽ cười à, anh thấy em là đang muốn người khác chỉ trỏ anh."
Tô Chiêu Chiêu cứng đầu không nhận, “Không phải đâu, oan uổng quá để, là chuyện tự nhiên mà."
Cố Hành ôm cả người và chăn vào lòng, mở miệng muốn cắn vào cổ cô, “Vậy anh đây cũng chỉ là làm chuyện tự nhiên thôi.”
“Tự nhiên gì chứ, đây đâu phải ban đêm đâu…” Tô Chiêu Chiêu không thể tự thoát, đành kêu cứu, “Cứu…!”
Cố Hành không dùng tay, mà trực tiếp dùng miệng nuốt lời của cô xuống.
Rõ ràng là hành động trả đũa.
Tô Chiêu Chiêu bị Cố Hành ôm trong lòng xoa xoa rồi lại hôn hôn đến mơ hồ.
May là Cố Hành vẫn tha cho cô, không để lại dấu vết trên cổ.
Không may là miệng cô hơi sưng, giống như mới sáng sớm đã ăn ớt.
Cố Hành mặc quân phục, cài nút lên cao nhất, vết đỏ trên cổ được che kín hoàn toàn.
Anh đội mũ quân đội lên, rồi mặt mày rạng rỡ đi làm.
Tô Chiêu Chiêu giận dữ liếc nhìn anh vài cái, tiếc là anh ấy không hề nhận ra.
Đến đơn vị, Tiểu Đường nhìn vào miệng cô, hỏi: “Chị Tô, chị cũng tô son à?”
Tô Chiêu Chiêu: “Không, tôi ăn ớt.”
Tiểu Đường ngưỡng mộ, “Khả năng ăn ớt của chị đúng là không bì được.”
Tô Chiêu Chiêu: “……Đúng vậy.”
Địa điểm đào tạo được sắp xếp tại khu vực công cộng, phòng họp quá nhỏ, không thể chứa đủ tất cả mọi người.
Vật dụng trong khu vực công cộng được dọn dẹp sạch sẽ, dành ra một khu vực còn khá trống.
Đến giờ, nhân viên trong cung tiêu xã tụ tập lại.
Chủ nhiệm Lưu phát biểu xong, tuyên bố bắt đầu.
Tô Chiêu Chiêu chính thức bắt đầu giảng bài.
Phần đầu tiên là kiến thức lý thuyết.
Cô nói rõ ràng, ngôn ngữ súc tích, cô vừa mở miệng, không khí vốn còn một chút ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Cô giảng không chỉ là lý thuyết, còn đưa ra ví dụ về các tai nạn thường xảy ra trong thực tế, để mọi người có cái nhìn trực quan hơn về tầm quan trọng của việc học "kiến thức sơ cứu".
Hồi sức tim phổi áp dụng ở đâu, v.v.
Không chỉ hồi sức tim phổi, còn có các kiến thức sơ cứu khác, ví dụ như cố định nẹp gãy, v.v.
Ví dụ như những hậu quả do m.á.u không lưu thông, v.v.
Sau khi giảng lý thuyết xong, tiếp theo là thực hành.
Thực hành là chuyện rắc rối, nhưng cũng không thể thiếu, ít nhất là để họ có cái nhìn trực quan hơn về cách thực hiện, kẻo một số người nghe rồi lại quên mất.
Nếu có người mô phỏng hồi sức tim phổi thì tốt quá.
Tô Chiêu Chiêu đề nghị có ai lên làm người bị thương không, mọi người đều lùi xuống, sợ bị cô gọi tên.
Tiểu Đường giơ tay.
“Tôi lên!”
Tiểu Đường đỏ mặt, tỏ ra bộ dáng thấy c.h.ế.t không sợ.
Chủ nhiệm Lưu vỗ tay, “Tiểu Đường đồng chí đáng khen, tặng một bình nước nóng!”
Lời của Chủ nhiệm Lưu vừa vang lên, các đồng chí nam đều hối hận.
Người ngày nay đều kín đáo nhút nhát, Tô Chiêu Chiêu cũng không làm quá, ví dụ như thở khí nhân tạo cô cũng không thật sự chạm vào, ép tim cô cũng không thật sự ép xuống.
Tiểu Đường vẫn có nhịp tim bình thường, không được tự tiện ép tim.
Cô cũng nói rõ điều này cho mọi người.
Cô chỉ nói cho họ biết cách mở đường thở, khi thổi khí vào miệng người bị thương thì phải bịt mũi, khi đổi khí phải nhanh chóng thả tay, vị trí, phương pháp, lực lượng ép tim, v.v.
Tiểu Đường lo lắng nửa ngày, thấy cô chỉ làm vậy thôi, không còn lo lắng nữa.
Còn được tặng một bình nước nóng làm đồ cưới, haha!
Khi giảng thực hành sơ cứu hóc dị vật, Tô Chiêu Chiêu đứng sau Tiểu Đường, ôm cô, hai tay nắm thành đ.ấ.m đặt vào bụng cô, làm mẫu cho họ.
“Nếu là trẻ nhỏ thì cũng có cách khác...”
Sau khi hoàn tất tất cả các bài học, Tô Chiêu Chiêu cho mọi người thoải mái phát biểu.
Hồ Giai là người đầu tiên hỏi, “Có thể không hôn nhau không?”
Phó chủ nhiệm Hồ nhìn cô, nói: “Con bé này, nói gì vậy! Có im ngay đi không!”
Hồ Giai không phục, “Thì sao chứ? Cái gì thở khí nhân tạo, có khác gì hôn nhau đâu! Mấy nữ đồng chí chúng ta mà làm thế này, sẽ bị người ta chỉ trỏ cả đời!"