Sau bữa ăn, tiễn người về, Nghiêm Quang bắt đầu hỏi Cao Nguyệt về suy nghĩ của cô.
Cao Nguyệt đỏ mặt, người đầu tiên cô hỏi là Tiểu Phương. Cô đã biết tên của cả sáu người, chỉ chưa biết chức vụ của họ.
“Tiểu Phương rất tốt, là người lái xe Jeeep trong quân, là người có năng lực, sau này em……”
Cao Nguyệt vội vã ngắt lời anh, “Anh rể, em chỉ muốn hỏi chút thôi.” Màu đỏ trên mặt cô cũng dần nhạt đi, cô sợ nếu để anh tiếp tục nói thì anh sẽ nghĩ rằng cô đã thích tài xế đó.
Hoá ra chỉ là tài xế thôi sao?
Cao Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.
“Vậy……”
Cao Nguyệt tiếp tục hỏi đến người khác.
Kết quả nhận được không làm cô hài lòng.
Vết đỏ trên mặt cô lại giảm đi chút nữa.
Khi hỏi đến người thứ ba, Nghiêm Quang nhận ra, có lẽ lúc nãy vợ anh ở trong bếp chưa nói với cô về chức vụ của những người này.
Mất công hồi nãy nghe Tiểu Nguyệt hỏi về Tiểu Phương, anh còn tưởng cô không giống vợ anh, không chỉ chăm chăm tìm người có chức vụ cao.
Không cần cô hỏi nữa, anh chỉ cần giới thiệu lại tất cả những người còn lại.
Cao Nguyệt nghe xong, những vết đỏ trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn.
Nghiêm Quang trực tiếp hỏi cô, “Nếu em thấy người nào ổn, anh sẽ đi đáp lời, sau này có thời gian các em từ từ trò chuyện.”
Cao Nguyệt cúi đầu, những ngón tay mảnh mai của cô quấn chặt lại với nhau.
Nghiêm Quang hỏi, “Cả sáu người, em đều không thích sao?”
Cao Nguyệt vẫn cúi đầu.
Vu Huệ Tâm vừa định mở lời nói vài câu, thì cảm thấy n.g.ự.c mình xôn xao, che miệng chạy ra ngoài, cúi đầu vào góc tường nôn ói, hoàn toàn nôn sạch bữa trưa đã ăn.
Nghiêm Quang ngạc nhiên, chạy ra đuổi theo vỗ lưng cô, “Em sao rồi? Không phải bị ngộ độc chứ?”
Cao Nguyệt cũng ngạc nhiên, bữa trưa là cô nấu, “Hay chúng ta thử bệnh viện xem sao.”
“Phải đi một chuyến bệnh viện thôi, Cao Nguyệt, rót cho chị một ly nước để chị súc miệng đi, lấy áo khoác cho chị, chúng ta đi…"
Cao Nguyệt vội vàng vào nhà lấy nước, đưa nước cho Nghiêm Quang sau đó lại vào nhà lấy áo khoác.
Sau đó, họ cùng nhau đi đến bệnh viện.
Khi bác sĩ kiểm tra, “Chúc mừng, cô mang thai rồi.”
Vu Huệ Tâm chạm vào bụng ngẩn ngơ, Nghiêm Quang vui mừng nắm tay bác sĩ nói, “Chúc mừng! Chúc mừng!”
Bác sĩ: “……”
Ai chúc mừng ai vậy?
Người này làm cha vui mừng quá điên rồi!
Thật sự Nghiêm Quang rất vui mừng, những năm gần đây Vu Huệ Tâm không muốn sinh con nữa, anh cũng không ép buộc cô, luôn chiều theo ý cô, hai người sử dụng biện pháp tránh thai tính ngày an toàn, anh nghĩ đời này chỉ có một đứa con là Tiểu Văn, không ngờ bây giờ lại có thêm một đứa!
Đàn ông mà, có ai lại không muốn nhiều con chứ.
Những năm qua, cha mẹ ở quê, chiến hữu trong quân, không ít người khuyên anh sinh thêm, anh cũng không thể nói rằng Vu Huệ Tâm không muốn sinh, chỉ nói một đứa con là đủ, nói nhiều lần, bố mẹ anh còn nghĩ rằng anh bị vấn đề về sức khỏe.
“Vợ ơi, chúng ta lại có con rồi.”
Cao Nguyệt cười nói, “Chúc mừng anh rể, chúc mừng chị họ.”
Vu Huệ Tâm chạm vào bụng không nói gì.
Nghiêm Quang biến sắc, “Em không phải là……”
Vu Huệ Tâm đỏ mặt nhìn anh, “Đừng nghĩ linh tinh. Nếu đã mang thai rồi, chắc chắn phải sinh.”
Nghiêm Quang thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự sợ cô nói không muốn sinh.
Vợ mang thai, Nghiêm Quang vui mừng không ngừng, tối đó anh mang theo rượu đến tìm Cố Hành uống rượu.
Bàn nhỏ đặt ở sân, Tô Chiêu Chiêu mang một đĩa đậu phộng muối cho họ uống dần.
Từ lần trước Vu Huệ Tâm châm ngòi để người khác tìm Tô Chiêu Chiêu gây rắc rối đến giờ, Nghiêm Quang mới lần đầu tiên đến nhà tìm Cố Hành uống rượu.
Sau khi uống một ít rượu, Nghiêm Quang bắt đầu nói nhiều hơn, “……Vợ tôi lần này phản ứng khá lớn, chiều nay nôn mấy lần, khác với lần trước mang thai Tiểu Văn, lần này rất có thể là con gái, con gái thật tốt, tôi muốn có con gái lâu lắm rồi."
Anh lại hỏi Cố Hành, “Các cậu khi nào lại sinh thêm một đứa? Phải nhanh lên đi! Nhân dịp còn trẻ sinh thêm mấy đứa.”
Vợ mang thai, lại chuyển sang thúc giục người khác,
Cố Hành thẩy một hạt đậu phộng vào miệng, “Quản tốt chuyện của mình đi.”
Nghiêm Quang cười tươi, “Tôi định đưa mẹ tôi lên, nhiều năm nay, bố mẹ tôi chưa lên thăm tôi một lần nào, chúng tôi cũng ít khi về quê, lần này nhân lúc vợ tôi mang thai, để mẹ tôi đến chăm sóc một chút.”
Cố Hành nhìn anh một cái, không nói gì.
Đêm khuya, Cố Hành dọn dẹp xong rồi quay trở lại giường, Tô Chiêu Chiêu tựa mình theo thói quen, anh vô thức vươn tay ôm cô.
“……Cái đó của em có phải mãi không đến không?”
Từ khi cùng phòng đến nay, gần như mỗi đêm họ đều hành sự, Cố Hành dù không hiểu về chuyện phụ nữ cũng cảm thấy không đúng.
Mỗi lần đều dùng biện pháp tránh thai, hẳn là không mang thai mới đúng.
Tô Chiêu Chiêu gần như đã ngủ thiếp đi, nghe vậy phải hỏi lại, “Cái đó?”
Hỏi xong cô mới tự hiểu, tựa vào n.g.ự.c anh ấy gật đầu, “Ừ, trước giờ vẫn không chuẩn, có lẽ do cơ thể quá yếu, chắc bồi dưỡng thêm chút nữa là sẽ có lại thôi."
Chuyện gì thế này, ở thời đại này, một người đàn ông lại nói chuyện với phụ nữ về chuyện bà dì không đến.
Dù họ đã cùng nhau lăn lộn nhiều lần, nhưng cô vẫn xấu hổ!
Anh ôm tay cô chặt lại, “Đi bệnh viện đi xem sao.”
Tô Chiêu Chiêu không muốn đi, “Trước đây bác sĩ đã nói rồi, cơ thể em yếu, cần dưỡng dần, dưỡng một năm nửa năm thôi, cơ thể em em biết, không có vấn đề gì đâu.”
Cố Hành nghe vậy không cố gắng thuyết phục nữa, hai người đi ngủ, không đề cập gì.
Ngày hôm sau, mới đến đơn vị chưa lâu, trước mặt Tô Chiêu Chiêu đã có một rổ trứng.
“Đồng chí Tiểu Tô, cảm ơn cô, không phải nhờ cô, mẹ tôi đã không còn rồi.”
Tô Chiêu Chiêu hơi bối rối, là ai mà mới sáng sớm đã gặp một người mang theo trứng đến nói lời cảm ơn cũng phải bối rối như cô thôi.
Người bối rối không chỉ có cô, mà còn những người khác nữa.
“Cái gì mà không có cô ấy thì mẹ cô không còn?" Có người nói ra nỗi thắc mắc chung của mọi người.
Dương Mai vội vàng kể lại chuyện, việc mẹ cô c.h.ế.t rồi sống lại trong làng đã lan truyền khắp nơi.
“……Nếu lúc đó tôi lén làm biếng, không học chăm chỉ thì đã không cứu được mẹ mình.”
Dương Mai ngại ngùng nói, cô học chăm chỉ cũng chỉ vì muốn có một chiếc bình nước nóng.
Mọi người mới biết lý do, rất ngạc nhiên, không ngờ có chuyện như vậy?
Thật quá trùng hợp!
“Thật sự là hồi sức tim phổi có thể cứu sống người được à?” Vẫn còn người không tin.
Dương Mai gật đầu, “Đúng rồi! Lúc đó mẹ tôi đã không còn thở nữa, mọi người đã chuẩn bị hậu sự, là tôi nhớ đến những gì đồng chí Tiểu Tô dạy về sơ cứu, vội vàng làm, mới cứu được mạng, sau đó đưa đến bệnh viện, bác sĩ cũng nói may mắn là làm sơ cứu kịp thời, không thì đến bệnh viện cũng không cứu được.”
Nói xong cô lại quay sang cảm ơn Tô Chiêu Chiêu, “Đồng chí Tiểu Tô, gia đình chúng tôi điều kiện không tốt, không có gì tốt để tặng, tôi cũng biết cô không thiếu trứng này, nhưng đây là chút tâm ý của tôi, cô nhất định phải nhận.”
Chỉ mới kết thúc buổi đào tạo, đã có học viên cứu người, Tô Chiêu Chiêu rất vui, điều này chứng tỏ bài giảng của cô không lãng phí. Cô từ chối, “Trứng này cô mang về đi, mang đi cho mẹ cô tẩm bổ, mẹ cô cần hơn tôi.”