Cao Nguyệt: “……Thực sự xin lỗi.”
Người đàn ông trước mặt cô thực sự rất đẹp trai, cao lớn, dáng vẻ khỏe khoắn, khuôn mặt chân thành tha thiết, lời tỏ tình của anh cũng khiến tâm hồn thanh xuân của Cao Nguyệt nhẹ nhàng rung động một chút, chỉ tiếc là thân phận của anh không phù hợp.
Dù cô còn trẻ, nhưng cô biết mình muốn gì.
Cô có thể chấp nhận anh không có học thức, dù sao tri thức cũng không hoàn toàn thể hiện được giá trị của một người.
Cô cũng có thể chấp nhận anh xuất thân nghèo khó, thế hệ trước đều là nông dân nghèo, còn một đống họ hàng nghèo khó cần được hỗ trợ.
Ai bảo trong xã hội hiện nay, nghèo khổ lại đại diện cho sự vinh quang.
Tuy nhiên, điều cô không thể chấp nhận là anh chỉ là một người lính bình thường.
Bạn đời mà cô khát khao, nên là người đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn, có thể bảo vệ cô suốt đời.
Giống như anh rể Nghiêm đối với chị họ cô. Anh có thực lực và địa vị nhất định, có thể trở thành trụ cột vững chắc của gia đình.
Anh có thể bảo vệ chị cô, cũng bảo vệ được gia đình cô ấy.
Mà những điều này, đối với Tiểu Phương bây giờ là quá xa vời.
Đừng nói mấy chuyện có thể đợi, thời gian đối với cô quá quý báu, cô thật sự không thể đợi lâu.
Nếu cô đợi, mà anh vẫn không có năng lực đó thì sao?
Muốn từ một binh lính bình thường thăng tiến lên cấp đội trưởng, giống như hàng ngàn binh lính cùng nhau vượt qua cầu gỗ đơn.
Chỉ những người có lòng dũng cảm phi thường, ý chí kiên cường và tài năng vượt trội mới có khả năng nổi bật trong cuộc cạnh tranh khốc liệt.
Người đang đứng trước mặt cô có năng lực đó không?
Cao Nguyệt không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược.
Ánh sáng trong mắt Tiểu Phương vốn lấp lánh dần trở nên mờ nhạt, “Không, không sao đâu, cô không cần phải xin lỗi.”
Anh vốn cũng không có hy vọng lớn, những người còn lại đã từ bỏ, chỉ còn anh muốn thử một lần nữa, mọi người đều khuyên anh, nói rằng Cao Nguyệt ánh mắt cao, không vừa mắt những binh lính nhỏ như họ…
Anh cúi đầu nhìn cái hạt dẻ rang đường trong tay, nhanh chóng nắm lấy tay cô, đẩy vào tay cô, “Cô cầm lấy ăn đi.”
Sau khi đẩy xong, anh quay lưng chạy đi.
Cao Nguyệt nhìn chằm chằm theo hình bóng anh một lúc, cầm hạt dẻ rang đường bước vào cổng sân.
“Không phải là đi đổ rác sao? Sao lại lâu vậy.”
Vu Huệ Tâm vừa nôn, đang cầm cốc nước, đứng súc miệng bên cạnh ao nhỏ.
“Em mới gặp đồng chí Phương lần trước đến nhà mình, có nói chuyện một lúc.”
“Tiểu Phương à? Chính là tài xế lái xe đó à?”
Cao Nguyệt gật đầu, “Đúng rồi, là anh ấy. Anh ấy còn dí cho em một gói hạt dẻ rang đường, chị ăn đi, xem có thể làm dịu cảm giác khó chịu không.”
Vu Huệ Tâm lấy ra hai hạt từ túi, bóc một hạt đẩy vào miệng, nhai nhấm nháp, “Vẫn còn hơi ấm, có lẽ vừa về đến nơi, cậu ấy đã tìm đến em luôn.”
Nói xong, cô lại bóc thêm một hạt nữa ăn, Cao Nguyệt thấy cô ăn ngon miệng, vào nhà mang bàn nhỏ và ghế đặt dưới mái nhà, để cho Vu Huệ Tâm ngồi từ từ ăn.
“Tiểu Nguyệt, em xinh đẹp như vậy, bảo sao anh rể đã từ chối rõ ràng rồi, mà người ta vẫn đến trước mặt em nói chuyện."
Má Cao Nguyệt đỏ lên ngượng ngùng, cúi đầu, tập trung bóc hạt dẻ trong tay.
Cô cẩn thận đưa hạt dẻ đã bóc cho Vu Huệ Tâm bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Chị họ, em nghĩ em thực sự không hợp với anh ấy. Vừa rồi, em đã nói rõ ý định của mình với anh ấy rồi.”
Vu Huệ Tâm nhận lấy hạt dẻ, nhìn Cao Nguyệt đang đỏ mặt, nói một cách chân thành: “Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, em còn trẻ, nhiều chuyện cần phải suy nghĩ kỹ. Đừng vì những ơn nghĩa nhỏ hay mấy câu nói đầu môi mà động tâm. Tình cảm là chuyện nghiêm túc, không thể quyết định vội vàng. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc tương lai của em.”
“Với thân phận của chúng ta, khi chọn bạn đời, càng nên cẩn trọng hơn.”
Nếu ban đầu cô không nghe người lớn khuyên bảo, lấy một người môn đăng hộ đối, giờ đây ngày tháng không biết khó khăn đến mấy.
Cao Nguyệt gật đầu, “Em biết rồi.”
Cô dừng lại rồi tiếp tục: “Chị họ, em đã ở đây một thời gian, cũng đã thử gặp mặt, nhưng chưa gặp được người phù hợp, em nghĩ…… em nên về nhà rồi.”
Vu Huệ Tâm nhìn cô, “Em không sợ bà sẽ đưa em đi lên phía Bắc sao? Chị nghe nói những người tình nguyện đầu tiên ở Hải Thành vẫn chưa đi nữa.”
“Sợ chứ, nhưng em cũng không thể cứ ở đây làm phiền, ăn bám chị và anh rể mãi được."
“Phiền gì, em cũng giúp đỡ bọn chị nhiều mà. Kể từ khi em đến, mua rau, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, tất cả đều do em làm, giúp chị không ít việc, thậm chí hàng xóm cũng nói em chăm chỉ. Em đã đóng góp sức lực, làm sao gọi là ăn bám, nếu là trước kia, chị còn phải trả lương cho em……”
Nói đến đây, sợ Cao Nguyệt suy nghĩ nhiều, cô tiếp tục: “Chị không có ý định coi em như người làm thuê.”
“Em biết mà. Em không phải người không biết tốt xấu, em chỉ sợ chồng chị sẽ có ý kiến, nếu ảnh hưởng đến tình cảm của hai người thì không tốt chút nào. Lần trước khi hẹn hò, em thấy rất có lỗi với anh rể. Anh ấy đã cố gắng như vậy……”
Vu Huệ Tâm nhẹ nhàng vẫy tay, trên mặt nở nụ cười ôa hoà: “Chồng chị không phải là người tính toán nhỏ nhen, em cứ yên tâm sống ở đây đi. Còn chuyện tìm đối tượng, đừng vội, duyên phận không thể ép buộc được. Hiện nay chị đang mang thai, phản ứng lần này cũng nghiêm trọng, không thể lo liệu việc nhà nữa. Nếu em đi, sẽ không ai giúp đỡ chị chăm sóc nhà cửa. Em ở lại thực sự là đang giúp đỡ chị rất nhiều!”
Cao Nguyệt nghe vậy, góc miệng mỉm cười nhẹ, vẽ ra một nụ cười nhạt. Cô ngẩng đầu lên, thật cẩn thận nhìn vào mắt Vu Huệ Tâm rồi hỏi: “Em nghe anh rể nói, thím thông gia sắp đến…"
Nói đến đây, Vu Huệ Tâm không vui chút nào: “Có chuyện đó, từ khi bọn chị chuyển đến đây, mẹ chồng chị vẫn chưa tới bao giờ, lần này chị mang thai, anh rể muốn đưa bà ấy tới chăm sóc một chút.”
Lúc mới kết hôn, cô cùng Nghiêm Quang trở về quê, ở lại quê một thời gian. Trong thời gian đó, cô ăn không ngon, ngủ cũng không yên, thói quen vệ sinh, lối sống ở quê, thực sự là cô không thể chịu nổi, mỗi ngày trôi qua cô đều khổ sở không kể hết được.
Từ lần đó, cô không bao giờ quay về nữa, cũng không cho Nghiêm Quang đưa Tiểu Văn về, cô thật sợ Tiểu Văn sẽ học những thói xấu của những người nông dân đó.
Về việc Nghiêm Quang muốn đón mẹ lên, cô có ý kiến, nhưng lần này Nghiêm Quang đặc biệt kiên quyết, nhất định phải đón mẹ lên.
Qua lại mấy lời, Vu Huệ Tâm đã bị thuyết phục, nếu cô vẫn kiên quyết không cho mẹ chồng lên, thì thành ra cô lại không đúng.
Cô lại nói với Cao Nguyệt: “Cách sống của nông dân không giống với chúng ta, khi bà ấy tới, vẫn sẽ cần em ở lại.”
Cao Nguyệt mỉm cười, yên lòng.
Cô tất nhiên không muốn đi, nói những lời này chỉ là phép lịch sự thôi.
Nếu cô đi, lần tới đến sẽ không biết là khi nào nữa.
Cô nhất định phải ở đây tìm một người phù hợp.