"…Ra khỏi thành phố chúng tôi mới phát hiện trời có vẻ sắp mưa, quay lại thì quá phiền phức, cũng chủ quan, nghĩ rằng có lẽ sẽ không mưa, tiếc là vẫn mưa."
Hai người vừa từ trong thành phố đi ra, chưa đến nơi đã bị ướt như chuột lột.
Nam phóng viên nhìn ra ngoài mưa: "Không biết cơn mưa này sẽ kéo dài đến khi nào đây."
Trời u ám, đoán chừng cơn mưa này khó mà ngừng.
"Hai người cứ mặc quần áo ướt thế này chắc chắn không ổn, phải thay đồ trước đã," Tô Chiêu Chiêu nói.
May mắn là cửa hàng cũng bán quần áo và giày tất, mặc dù kiểu dáng không đa dạng, nhưng mỗi người tìm một bộ mặc tạm vẫn được.
Hai người có mang tiền nhưng không nhiều, không đủ để mua một bộ quần áo, cũng không mang theo phiếu vải. Chủ nhiệm Lưu lên tiếng, cho hai người nợ trước, viết giấy nợ, sau này trả sau.
"Hai người đều là phóng viên của tuần báo, điểm này tôi yên tâm. Nếu là người khác, tôi chắc chắn không thể nói như vậy," Chủ nhiệm Lưu cầm tách trà, bảo Tô Chiêu Chiêu lấy quần áo và viết giấy.
"Cảm ơn Chủ nhiệm Lưu."
Hai phóng viên ký tên, cầm quần áo vào văn phòng phía sau để thay.
"Chủ nhiệm Lưu, có Dương Mai ở đây không? Chúng tôi muốn phỏng vấn cô ấy trước." Thay xong quần áo, hai phóng viên liền vội vàng bắt đầu công việc.
Chủ nhiệm Lưu nói: "Hai người ngồi trước đã, tôi sẽ gọi cô ấy qua đây."
Ông vẫy tay gọi một đồng nghiệp nam trong văn phòng, dặn dò vài câu.
Nghe xong, đồng nghiệp nam mặc áo mưa rồi ra ngoài.
Hai chiếc xe đạp đỗ trước cửa hàng được Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Đường che ô đẩy vào trong.
Không lâu sau, Dương Mai đến.
Vì trời mưa, cô không đi vào văn phòng trong ngõ mà trực tiếp đi qua cửa hàng.
Dương Mai rõ ràng rất căng thẳng. Khi đi qua bên cạnh Tô Chiêu Chiêu, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: "Đồng chí Tiểu Tô, em phải nói thế nào đây?"
Trong số những người cô quen biết, chỉ có Tô Chiêu Chiêu từng được phóng viên phỏng vấn, ngoài hỏi cô ấy, cô không biết hỏi ai.
Tô Chiêu Chiêu cảm nhận được tay cô đang run, mỉm cười an ủi: "Đừng căng thẳng, phóng viên hỏi gì, em cứ trả lời cái đó, nói thật là được."
Dương Mai không thể không căng thẳng. Chủ nhiệm Lưu ở phía sau gọi cô, cô chân tay luống cuống đi vào khu vực văn phòng.
Tiểu Đường nói: "Nếu là em, em cũng sẽ căng thẳng."
Cô rất hứng thú với việc phỏng vấn, muốn vào trong xem cho biết. Lần trước Tô Chiêu Chiêu được phỏng vấn, vì phải trông cửa hàng nên cô không đi được.
"Chị Tô, em vào xem một chút nhé."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Em đi đi, chị trông cửa hàng."
Tiểu Đường vào không lâu đã bị đuổi ra.
"Chị Tô, Chủ nhiệm Lưu gọi chị vào phòng họp."
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, không hỏi lý do, đặt hàng hóa xuống rồi đi vào phòng họp.
Trong phòng họp, phóng viên đang phỏng vấn Dương Mai, Chủ nhiệm Lưu ngồi bên cạnh. Thấy cô vào, ông chỉ vào ghế ngồi.
Tô Chiêu Chiêu ngồi xuống.
Phóng viên đang hỏi lý do Dương Mai học kiến thức cấp cứu.
Dương Mai hơi bối rối, nói lắp bắp: "Lý do... lý do là Chủ nhiệm chúng tôi nói học tốt sẽ có thưởng. Ban đầu là vì phần thưởng mà học, tôi muốn được thưởng một cái phích nước nóng."
Chủ nhiệm Lưu xoa trán, thật là quá thành thật.
Hai phóng viên đồng loạt nhìn về phía Chủ nhiệm Lưu.
Thấy vậy, ông vội vàng bỏ tay xuống, cười nói: "Ha ha, có khích lệ mới có động lực mà! Như vậy mọi người mới tích cực học tập hơn!"
Hai phóng viên gật đầu: "Chủ nhiệm Lưu vì tăng cường tính tích cực của mọi người, xem ra đã tốn không ít tâm tư. Điểm này có thể viết vào bài báo, cũng để các đơn vị khác học hỏi."
Chủ nhiệm Lưu nghe vậy cười tươi: "Nên mà, nên mà. Về việc làm thế nào tăng cường tính tích cực của nhân viên, tôi rất có kinh nghiệm. Nếu các anh có thời gian, tôi có thể nói kỹ cho các anh nghe."
Cuộc phỏng vấn Dương Mai nhanh chóng kết thúc.
"Đồng chí Dương Mai, đợi mưa tạnh, chúng tôi còn muốn phỏng vấn mẹ của cô."
Dương Mai liên tục gật đầu: "Được ạ, đợi mưa tạnh tôi sẽ dẫn các anh đi."
Chủ nhiệm Lưu nói: "Nói với tổ trưởng của cô một tiếng, cứ bảo là tôi nói, hôm nay cô về sớm, không cần trừ lương."
Dương Mai cười tươi: "Cảm ơn Chủ nhiệm."
Đợi Dương Mai đi rồi, Tô Chiêu Chiêu mới biết gọi cô đến là vì việc gì.
Vẫn là chuyện phỏng vấn.
Vì buổi đào tạo do Tô Chiêu Chiêu tổ chức đã giúp học viên cứu được một mạng người, nói đúng ra cô cũng là một trong những người liên quan, phóng viên sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào có thể viết thành bài báo.
Lần phỏng vấn này, Tô Chiêu Chiêu thoải mái hơn lần trước, trả lời rất trôi chảy.
Sau khi hỏi xong vài câu đơn giản, Tô Chiêu Chiêu đứng dậy: "Chủ nhiệm Lưu, vậy tôi ra phía trước nhé."
Chủ nhiệm Lưu phất tay, mưa vẫn đang rơi, thời gian rất dư dả. Ông định cùng các phóng viên trao đổi kinh nghiệm của mình.
Cơn mưa này kéo dài đến trưa vẫn chưa ngừng.
Hai vị phóng viên vẫn như lần trước, ăn trưa tại căng-tin của cung tiêu xã. Ăn xong, thấy mưa nhỏ hơn, họ liền vội vàng vào làng.
"Không đợi mưa tạnh được, phỏng vấn xong còn phải về viết bài, nếu không sẽ không kịp."
Chủ nhiệm Lưu cho họ mượn áo mưa, lại bảo người ra chợ gọi Dương Mai.
"Xe đạp thì đừng đi nữa, đường quê trơn trượt lắm."
Hai phóng viên cũng nghĩ vậy, bản thân có ngã cũng không sao, chỉ sợ làm hỏng xe đạp, đây là xe của đơn vị, hỏng sẽ phải đền.
Chỉ còn cách phỏng vấn xong rồi quay lại một chuyến.
Tô Chiêu Chiêu và hai phóng viên cũng coi như quen biết. Khi hai người đi, họ còn vẫy tay với cô.
Tiểu Đường tựa vào cửa nhìn họ đi xa: "Làm phóng viên cũng không dễ dàng gì, trời mưa còn phải vào làng phỏng vấn. Em cứ nghĩ trí thức chỉ cần ngồi trong văn phòng động não, cầm bút viết mấy dòng là xong."
"Không có nghề nào nhẹ nhàng đâu. Những nghề nhìn như chỉ cần động não, có khi còn mệt hơn lao động chân tay đấy."
Tiểu Đường không tin: "Động não cũng mệt à?"
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Có lúc, suy nghĩ và sáng tạo mang lại áp lực tinh thần khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Sự mệt mỏi này là về tinh thần; mệt mỏi về thể xác thì em chỉ cần ngủ một giấc, nhưng mệt về đầu óc có thể khiến em thậm chí không ngủ được."