Đi xe đạp trên đường rất thu hút sự chú ý.
Đặc biệt là lũ trẻ con, mấy đứa nhóc chưa phải đi học, chỉ biết chạy nhảy chơi đùa ngoài đường. Vừa thấy xe đạp, chúng liền dang chân chạy theo phía sau.
Có đứa thấy đuổi không kịp thì bỏ cuộc, có đứa thì theo đến tận cửa nhà.
Thấy xe dừng lại, từng đứa một đánh bạo đưa tay ra sờ.
Vương Xuân Hoa nghe thấy tiếng động đi ra, thấy vậy liền giúp đuổi bọn trẻ: "Đi đi đi, ra chỗ khác chơi, cẩn thận làm hỏng rồi để bố mẹ mấy đứa phải đền bây giờ."
Vừa nghe nói làm hỏng phải đền, bọn trẻ lập tức tan tác như chim.
Vương Xuân Hoa xoay quanh chiếc xe đạp một vòng: "Đẹp quá, mới tinh lại sáng bóng! Hai người thật sự mua về rồi."
Tô Chiêu Chiêu lấy chìa khóa mở cửa, xe đạp được Cố Hành đẩy vào sân, Vương Xuân Hoa theo vào.
Tô Chiêu Chiêu nói: "Nhà có xe, đi đâu cũng tiện, sau này nếu chị cần thì cứ đến nhà em mà mượn."
Vương Xuân Hoa cười gật đầu: "Được, nhưng chị không biết đi xe, chỉ có lão Chu nhà chị và lão Đại biết đi thôi."
Cố Hành đặt xe xong, rửa tay dưới vòi nước, nghe vậy nói: "Học rất dễ, Tiểu Tô đã học được rồi."
Trước mặt người ngoài, anh cũng gọi cô là Tiểu Tô, hai chữ "Chiêu Chiêu" từ miệng anh gọi ra luôn cảm thấy quá thân mật, không chỉ làm người ta đỏ mặt, còn dễ để người khác trêu chọc.
Chỉ khi ở riêng anh mới gọi cô là Chiêu Chiêu.
Vương Xuân Hoa trợn tròn mắt nhìn Tô Chiêu Chiêu: "Thật sao?"
Tô Chiêu Chiêu: "…Vâng."
Đúng thế, cô chính là người có khả năng học tập rất tốt!
"Tiểu Tô à, cô giỏi quá! Xe vừa mua đã biết đi rồi."
Tô Chiêu Chiêu nói: "Chị học cũng sẽ biết thôi."
Vương Xuân Hoa khoát tay rồi lắc đầu: "Chị không được, xe mới như thế này chị không dám đi đâu. Xe mới như vậy, nếu không cẩn thận làm trầy xước hay ngã, sẽ đau lòng c.h.ế.t mất."
"Xe là để đi mà, ngã vài lần là chuyện bình thường."
Cố Hành cũng nói: "Chị cứ mạnh dạn mà đi."
Vương Xuân Hoa không dám đi, dù có học đi xe cũng nên tìm xe cũ mà đi, đâu có ai dùng xe mới để học. Cô còn nhắc nhở hai người: "Hai người đừng quá rộng rãi, đừng có ai mượn xe cũng cho mượn. Nếu làm hỏng, bắt người ta đền thì không hay, không đền thì mình lại thiệt thòi..."
Thời này, nhà ai có xe đạp cũng giống như người đời sau có xe hơi, thuộc về tài sản quan trọng của gia đình.
Trước đây Tô Chiêu Chiêu có một đồng nghiệp, đi làm một năm sau vay tiền mua một chiếc xe, thật sự đối xử với xe còn tốt hơn bạn gái, chăm sóc kỹ lưỡng.
Ai muốn ngồi xe anh ta, anh ta đều phải nhắc trước: không được uống nước trên xe, không được ăn uống trên xe, đóng cửa phải nhẹ nhàng, lên xe chân tay đừng để lung tung, sợ ai đó vô tình để lại dấu chân.
Muốn mượn xe thì đừng hòng.
Bây giờ xe đạp cũng như xe hơi, Tô Chiêu Chiêu rất hiểu, không hề cảm thấy lời của Vương Xuân Hoa là quá đáng.
Vương Xuân Hoa nói xong, sờ hai cái vào xe đạp rồi về nhà.
Thấy bà ấy đi rồi, Cố Hành lấy khăn lau để lau bụi bẩn và bùn đất bám trên thân xe suốt quãng đường.
Cô có việc khác phải làm, trong túi cô có tiền mà hai vị phóng viên đã trả, cô đi ra ngoài.
"Chị Tô. Sao chị lại đến?" Tiểu Đường thấy cô vào cửa hàng liền hỏi.
Tô Chiêu Chiêu: "Hôm nay chị vào thành phố, gặp hai vị phóng viên trước đây đến chỗ chúng ta, họ trả tiền nợ cho chị."
Nói rồi cô lấy tiền và phiếu ra cho Tiểu Đường xóa nợ: "Chị đi nói với Chủ nhiệm Lưu một tiếng."
Cô cũng có thể ngày mai mới đến xóa nợ, ngày kia báo cáo với Chủ nhiệm Lưu, nhưng mai là ngày nghỉ, nhỡ Chủ nhiệm Lưu đi thành phố gặp phải, chi bằng bây giờ qua nói trước, dù sao cũng gần, cũng không có việc gì mấy.
Tô Chiêu Chiêu mở lối vào phía sau quầy đi vào.
Tiểu Đường gọi cô lại: "Đúng rồi, chị Tô, đã tuyển được nhân viên bán hàng mới rồi. Nói là trên phân xuống, là một nữ đồng chí khá trẻ, sáng nay đã đến báo danh rồi, Chủ nhiệm Lưu bảo cô ấy tuần sau thứ Hai đi làm."
Nhanh vậy sao?
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, đi vào bên trong.
Sau khi nói chuyện với Chủ nhiệm Lưu xong, ông cũng nói với Tô Chiêu Chiêu về việc đồng nghiệp mới tuần sau sẽ đi làm: "Tiểu Tô à, từ thứ Hai tuần sau cô vào văn phòng làm việc nhé. Công việc thì để Tiểu Hà hướng dẫn cô trước, làm quen một chút."
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu: "Chủ nhiệm, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm việc tốt, không để lãnh đạo thất vọng."
Chủ nhiệm Lưu cười tít mắt, vẫy tay cho cô ra ngoài.
Từ văn phòng Chủ nhiệm Lưu ra, Tô Chiêu Chiêu lại đến phòng thu mua một chuyến. Trưởng phòng Tạ với tư cách là lãnh đạo, là người đầu tiên biết chuyện Tô Chiêu Chiêu tuần sau sẽ được điều vào văn phòng.
Điều làm ông vui nhất là Tô Chiêu Chiêu vẫn là người của bộ phận thu mua. Ông thật sự sợ Chủ nhiệm Lưu vung tay một cái, điều Tô Chiêu Chiêu sang bộ phận khác.
"Tiểu Tô, sau này đây là bàn làm việc của cô." Trưởng phòng Tạ chỉ vào bàn đối diện với Hà Phương.
Chiếc bàn cũ được sơn một lớp vecni, đi kèm với một chiếc ghế gỗ có tựa lưng, không khác gì các bàn khác trong văn phòng.
Trên bàn hiện chưa có gì, dưới bàn có ba ngăn kéo xếp song song.
"Đợi thứ Hai đi làm, thiếu gì cô tự đi nhận."
Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Tôi biết rồi, Trưởng phòng. Tôi cũng không phải là người mới đến, sếp không cần lo lắng."
Trưởng phòng Tạ cười hai tiếng, cầm cốc trà của mình đi ra ngoài tuần tra.
Tô Chiêu Chiêu cũng không tiếp tục ở lại, nói vài câu với Hà Phương rồi về.
Ở nhà, Cố Hành đang treo khung ảnh đã lắp ảnh lên tường.
Thấy cô về, anh hỏi: "Lại đây xem thế nào?"
Cố Hành treo khung ảnh trên tường phòng khách, ngay phía trên bàn ăn dựa vào tường, ngồi ăn cơm ngẩng lên là thấy.
Ảnh được anh sắp xếp ngay ngắn trong khung, năm tấm ảnh, vừa hay thiếu một chỗ.
Tô Chiêu Chiêu: "…Em nói, chúng ta có thể không sắp xếp gọn gàng như vậy không?"
Cố Hành nhìn ảnh trong khung: "Sắp xếp ngay ngắn không tốt sao?"
"Không phải không tốt, mà là không đẹp, kỳ lạ, như thể đang nhắc nhở nhà chúng ta thiếu một tấm ảnh."
Cảm giác này giống như khi đăng ảnh trên mạng xã hội mà thiếu một góc vậy.
Có người sẽ chọn một bức ảnh khác để lấp đầy khoảng trống này, có người thì hoàn toàn không bận tâm, cứ đăng nội dung hiện có.
Tô Chiêu Chiêu chính là kiểu người sẽ tìm một bức ảnh khác để lấp chỗ trống.
Cố Hành tháo khung ảnh xuống, cầm dụng cụ từ phía sau khung cạy các đinh nhỏ đã cố định ở bốn góc, tấm lưng và kính liền tách ra.
Tô Chiêu Chiêu sắp xếp lại ảnh, chỗ trống, cô đi đến bệ cửa sổ lấy hai bông hoa khô đặt vào.
Trong sân, mấy bông hồng nở những bông nhỏ thiếu dinh dưỡng. Khi hoa sắp tàn, cô hái xuống, tiện tay đặt trên bệ cửa sổ, phơi khô làm hoa khô.
Những bông hoa khô này dùng để trang trí khung ảnh rất phù hợp.