Tô Chiêu Chiêu không để ý đến những lời trêu chọc của họ, cô hỏi Hà Phương về những điều cần chú ý trong cuộc họp.
“Thực ra cũng không khác gì họp ở hợp tác xã của chúng ta, chỉ là phòng họp lớn hơn, người đông hơn, thời gian họp lâu hơn và nội dung họp nhiều hơn.”
“Vì các hợp tác xã ở xa nhau, cuộc họp thường bắt đầu lúc hai giờ chiều, buổi sáng là để mọi người có thời gian đến thành phố. Vì vậy, sáng mai chị Tô không cần vội, cứ đến vào giờ làm việc bình thường là được.”
Hợp tác xã có một chiếc xe đạp dành cho việc công tác, ngày mai có mấy người cùng đi họp tại chi nhánh, bao gồm Chủ nhiệm Lưu, Trưởng phòng Tạ và một đồng chí ở phòng ban khác.
Chủ nhiệm Lưu và Trưởng phòng Tạ đều có xe riêng, trước khi tan làm, Trưởng phòng Tạ đã nói rằng ngày mai anh sẽ chở Tô Chiêu Chiêu.
“...Chúng tôi thường không đi xe buýt, không ai biết cuộc họp buổi chiều kéo dài đến mấy giờ, đi xe đạp cho chủ động, lúc nào cũng có thể về. Tiểu Tô à, ngày mai tôi sẽ chở cô, yên tâm đi, tôi đi xe giỏi lắm.”
Tô Chiêu Chiêu nói: “Trưởng phòng, nhà tôi vừa mới mua xe đạp, tôi tự đi được. Mỗi người một xe, đi cũng nhanh hơn.”
Trưởng phòng Tạ cũng không bất ngờ, dù sao gia đình là cán bộ đoàn, mua một chiếc xe đạp không có gì lạ.
Điều duy nhất anh lo lắng là liệu Tô Chiêu Chiêu có tự đi xe được không.
“Cô chắc chắn là tự đi được chứ?”
“Không vấn đề gì!”
Chỉ là việc lên xuống xe hơi khó khăn thôi mà.
Về nhà cô sẽ luyện!
Biết Tô Chiêu Chiêu ngày mai sẽ đi xe đạp vào thành phố để họp, sau bữa tối, Cố Hành dẫn cô ra đường để luyện tập.
Sân nhà không đủ lớn, ra đường tập sẽ tiện hơn.
Có người đi qua nhìn thấy liền trêu, hai vợ chồng cũng chẳng bận tâm.
Tập chưa bao lâu, họ đã thu hút không ít trẻ con đến xem.
Khi trời bắt đầu tối, cuối cùng Tô Chiêu Chiêu cũng thuần thục kỹ thuật lên xuống xe đạp.
Khi họ định đẩy xe về nhà, từ xa vang lên tiếng còi ô tô.
Tô Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe Jeep đang chạy về phía họ.
Khi xe đến gần, Tiểu Phương thò đầu ra khỏi xe, “Chào đoàn trưởng, chào chị dâu! Chị dâu đang học đi xe ạ?”
Tô Chiêu Chiêu cười gật đầu, “Cậu lại vào thành phố à?”
“Đúng vậy…”
Ngồi ở ghế phụ là Nghiêm Quang, Cố Hành đang trò chuyện với anh.
“Tiểu Phương, dừng xe ở đây đi, dỡ đồ xuống, rồi cậu quay về đơn vị trước. Đoạn đường còn lại chúng tôi sẽ đi bộ về.”
Nghiêm Quang xuống xe, mở cửa sau.
Từ ghế sau, anh đỡ một người phụ nữ khoảng hơn sáu mươi tuổi xuống.
Người này tay cầm một chiếc túi vải, mặc áo dài cổ chéo, quần đen đáy rộng, chân quấn lại, dưới chân là đôi giày vải đen.
Tóc bà búi ra sau đầu, do ngồi xe nên hơi rối.
Trời đã chập tối, Tô Chiêu Chiêu chưa kịp nhìn kỹ thì đã nghe Cố Hành giới thiệu: “Đây là thím Nghiêm.”
Tô Chiêu Chiêu vừa nghe đã biết đây chắc chắn là mẹ của Nghiêm Quang.
Cô vội cười chào: “Chào thím Nghiêm, thím đi đường xa chắc mệt lắm ạ.”
Nghiêm đại nương ngồi tàu mấy ngày, sau đó lại say xe ô tô, giờ vẫn còn đang khó chịu.
Nghe thấy có người chào mình, bà nheo mắt nhìn rồi nói: “Phiền cháu quan tâm rồi, thím chỉ ngồi xe suốt chứ chẳng thấy mệt gì. Chỉ là cái xe Tây này làm thím chóng mặt, nếu không phải xa quá, thím đã đi bộ rồi.”
Nghiêm Quang giới thiệu Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu với mẹ mình.
Nghiêm đại nương cười tươi, gọi Cố Hành là “lãnh đạo” và nói: “Lãnh đạo, Nghiêm Quang nhà tôi làm phiền cậu chăm sóc rồi.”
Cố Hành đáp: “Thím cứ gọi cháu bằng tên là được, cháu và Nghiêm Quang là bạn chiến đấu nhiều năm rồi.”
Sau một vài câu trò chuyện, Cố Hành mang giúp hành lý Tiểu Phương vừa dỡ xuống.
Có đến mấy gói to nhỏ, nhìn hình dạng thì chắc chắn là đậu phộng, kê và đậu nành.
Đi đường xa như vậy, không biết bà ấy đã mang những thứ này thế nào.
Trên đường đi, Nghiêm đại nương còn nói: “Đợi thím ổn định xong, sẽ mang tặng nhà các cháu chút kê và đậu xanh nhà trồng.”
Khi đi qua nhà họ Cố, Cố Hành mời bà vào nghỉ chân.
Nghiêm đại nương đáp: “Hôm nay muộn quá rồi, không vào nữa, khi nào có thời gian thím sẽ ghé làm phiền, lúc đó các cháu đừng ngại nhé.”
Bà cũng bảo Nghiêm Quang mau nhận lấy hành lý từ tay Cố Hành.
Cố Hành định giúp họ mang về nhà, nhưng Nghiêm đại nương không cho: “Không cần, không cần, bọn thím tự mang được, có chút đồ thôi, không cần phải mang giúp đâu.”
Cố Hành trao hành lý cho Nghiêm Quang, vì tay không đủ mang hết, anh phải vác một số lên vai.
Cầm đồ xong, Nghiêm Quang còn định thả tay ra để đỡ mẹ.
Nghiêm đại nương không cho đỡ: “Mẹ chưa già đến mức phải có người đỡ đâu.”
Nghiêm Quang: “Con chỉ sợ mẹ mệt thôi.”
“Mệt gì đâu, mau về đi, mẹ còn muốn gặp cháu nội sớm nữa.”
Nghiêm Quang giống như một cây thông noel treo đầy quà, cùng mẹ nhanh chóng về nhà.
Đến trước cửa, thấy cổng sân đóng kín, Nghiêm đại nương nhìn Nghiêm Quang với ánh mắt khó hiểu.
Nghiêm Quang nói: “…Nhà mình ở đây không giống quê, cổng sân lúc nào cũng đóng, kể cả khi có người ở nhà, mọi nhà đều đóng cổng.”
Nghe vậy, Nghiêm đại nương giơ tay chỉ vào sân nhà hàng xóm: “Sao nhà người ta mở cửa kìa?”
“Nhà họ không ở riêng như mình…”
Nghiêm đại nương bĩu môi: “Thôi được, mẹ biết con rồi, cứ bênh vợ con đi.”
“Mẹ à…”
Ngay lúc đó, cửa mở ra.
Người mở cửa là Cao Nguyệt.
“Bác ạ, cuối cùng bác cũng đến, cơm đã nấu xong rồi, chỉ đợi bác đến là dọn cơm thôi.”
Cao Nguyệt cười rạng rỡ, dù trời đã tối nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Trên đường đi, Nghiêm Quang đã nói với Nghiêm đại nương về cô em họ ở nhà, người được giữ lại để chăm sóc cô con dâu nhà tư sản đang mang thai.
Nghiêm đại nương từ đầu đã theo bản năng không thích cô em họ này, định trong vài ngày sẽ mời cô ta đi. Nhưng khi thấy khuôn mặt tươi cười này, bà lại không thể tỏ thái độ lạnh nhạt được.
Cô gái này trông vui vẻ, dễ chịu hơn nhiều so với con dâu lúc nào cũng cau có của bà.
Cao Nguyệt rất hiểu chuyện, giúp mang hành lý, còn đỡ Nghiêm đại nương vào nhà, chu đáo hơn cả chăm sóc bà nội của mình.
Nghiêm Quang không thấy vợ đâu, liền cau mày.
Vu Huệ Tâm bưng thức ăn từ bếp ra, “Mẹ đến rồi, rửa tay rồi ăn cơm đi ạ.”
Nghiêm đại nương: “Ừ.”
Trả lời xong, bà liếc nhìn con trai mình.
Nghiêm đại nương lúc này cũng không muốn tính toán nữa, khi nhìn thấy cháu trai Nghiêm Học Văn, bà liền ôm chặt lấy, gọi cháu thân thiết.
“Lớn thế này rồi cơ à, tội nghiệp ông bà nội, chỉ được gặp cháu lúc cháu mới sinh thôi. Nếu không phải bố cháu gửi ảnh về, ông bà còn chẳng biết cháu trông thế nào!”
Nói đến đây, Nghiêm đại nương lau nước mắt.
Tình m.á.u mủ khiến Nghiêm Học Văn không nỡ rời khỏi vòng tay bà, cậu bé ngẩng đầu gọi: “Bà nội.”
“Ừ—”