"Không ai phù hợp hơn cô đâu!"
Sau khi nói xong, Chủ nhiệm Vương liền tìm cấp trên của Tô Chiêu Chiêu: "Lão Lưu, ông xem tôi nói có đúng không? Tiểu Tô có phải rất phù hợp không!"
Chủ nhiệm Lưu liếc nhìn ông ta: "…Ông không phải đang định đào góc tường chứ?"
"Lão Lưu này, lòng dạ nhỏ nhen..." Ông ta muốn thế thật, nhưng có đào nổi không?
Mọi người đều biết thân phận của đồng chí Tiểu Tô. Chồng của cô ấy là một cán bộ cấp đoàn, còn cao hơn cả cấp của Chủ nhiệm xã, không phải cứ muốn sắp xếp là sắp xếp được.
Nơi làm việc hiện tại của cô ấy lại gần với đơn vị quân đội, còn trấn Thanh Sơn của bọn họ cũng không phải nơi tốt lành gì để mà có thể lôi kéo được người.
Nếu lôi kéo được, chắc chắn ông ta sẽ lôi kéo.
"Ý tôi chỉ là muốn mời đồng chí Tiểu Tô sang chỗ chúng tôi tổ chức một buổi huấn luyện. Được không, ông cho lời đi."
Chủ nhiệm Lưu liền hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Cô thấy sao? Đi không?"
Tô Chiêu Chiêu: "Tôi nghe theo sắp xếp của lãnh đạo."
Trước mặt mọi người, Tô Chiêu Chiêu cho ông mặt mũi như vậy khiến ông rất vui, cười nói: "Vậy thì sắp xếp thời gian đi một chuyến, trấn Thanh Sơn cũng không xa lắm, khi đó sẽ gọi thêm một người đi cùng cô."
Chủ nhiệm Vương liền nói ngay: "Yên tâm, chúng tôi sẽ trả phí huấn luyện, chắc chắn không để Tiểu Tô dạy không công cho chúng tôi."
Sau đó, họ bàn về ngày huấn luyện, và quyết định tổ chức vào ngày kia.
Trong bữa ăn, lần lượt có những người từ các hợp tác xã khác đến chào hỏi, Chủ nhiệm Lưu đều giới thiệu Tô Chiêu Chiêu với họ.
Tô Chiêu Chiêu cũng làm quen được với không ít đồng chí thuộc quản lý phân xã.
Tất nhiên, trong số đó, có người khen ngợi cô trước mặt, nhưng cũng có người nói những lời ghen tị.
Tô Chiêu Chiêu luôn giữ thái độ dịu dàng, hòa nhã, không đáp lại những lời khiêu khích, cũng không chủ động gây chuyện.
Nhờ vậy, ấn tượng đầu tiên mà Tô Chiêu Chiêu để lại cho mọi người là: Đồng chí này trông rất trầm ổn.
Buổi họp chiều diễn ra đúng giờ.
Cuối cùng, Tô Chiêu Chiêu cũng gặp được Chủ nhiệm Nhâm.
Chủ nhiệm Nhâm khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, đeo kính gọng đen, dáng người cao gầy, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Trong cuộc họp tiếp theo, Tô Chiêu Chiêu đã hiểu được phong cách làm việc của Chủ nhiệm Nhâm.
Chỉ nhìn qua phong cách nhanh nhẹn, quyết đoán khi chủ trì cuộc họp là có thể thấy rõ tính cách của ông.
Tại hội trường, ánh mắt ông sắc bén, tư duy nhanh nhạy, lời lẽ sắc sảo, có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề trong báo cáo công việc của từng hợp tác xã.
Từng vấn đề một được nêu ra, thường làm người phụ trách báo cáo không nói nên lời.
Đồng thời, ông cũng biết lắng nghe ý kiến của người khác, không phải là một lãnh đạo độc đoán.
Cuộc họp kéo dài, mặc dù bầu không khí căng thẳng nhưng rất hiệu quả, không phải là kiểu họp chỉ để đối phó.
Làm việc dưới quyền của một lãnh đạo như vậy, những người làm việc thật sự sẽ được trọng dụng, còn những người lười biếng chỉ biết cầm tách trà sẽ bị hỏi đến cứng họng.
Tô Chiêu Chiêu cầm bút, cúi đầu ghi chép nội dung cuộc họp.
"Đồng chí Tô Chiêu Chiêu có ở đây không?"
Khi cuộc họp sắp kết thúc, Chủ nhiệm Nhâm nhắc đến tên cô.
Phòng họp lập tức im lặng.
Tô Chiêu Chiêu đứng lên: "Chào Chủ nhiệm Nhâm, tôi là Tô Chiêu Chiêu."
Chủ nhiệm Nhâm nghiêm túc hiếm khi nở nụ cười ấm áp: "Đồng chí Tô, đây là lần đầu tiên cô tham gia cuộc họp ở phân xã đúng không? Nào, hãy nói ra suy nghĩ của cô về những vấn đề chúng ta vừa thảo luận. Không cần đứng dậy, cũng đừng gò bó, cứ ngồi mà nói, muốn nói gì thì cứ nói, thoải mái phát biểu."
Chủ nhiệm Lưu và Trưởng phòng Tạ toát hết mồ hôi, sao lại hỏi ý kiến của Tiểu Tô nữa rồi?
Tiểu Tô chỉ là một văn thư mới được điều chuyển đến văn phòng, cô ấy biết gì chứ.
Chủ nhiệm Nhâm điểm danh cho cô ấy tham gia cuộc họp, bọn họ cứ nghĩ chỉ là để cô ấy đến xem và học hỏi thôi.
Biết sớm là phải phát biểu thì đã chuẩn bị trước cho cô ấy rồi.
"Vâng." Tô Chiêu Chiêu bình tĩnh ngồi xuống, trong tay cầm một cuốn sổ dày, trong sổ ghi chép chi chít nội dung chi tiết và điểm chính của cuộc họp lần này.
Cô nhẹ nhàng lật sổ, ánh mắt chuyên chú và kiên định.
"Về cuộc họp lần này, tôi có ba điểm như sau..."
Giọng nói của Tô Chiêu Chiêu không quá nhanh, âm thanh trong trẻo và mạnh mẽ, như thể từng từ từng chữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng.
Khi cô nói, sự chú ý của mọi người dần tập trung lại, lắng nghe cô nói tiếp.
Chủ nhiệm Lưu và trưởng phòng Tạ đều ngạc nhiên đến cứng họng, trong khi chủ nhiệm Vương thầm khóc trong lòng, sao cô không phải là đồng chí của cơ quan ông chứ?
Tô Chiêu Chiêu kiếp trước, chuyện khác thì không tham gia gì nhiều, nhưng tham gia nhiều nhất chính là các cuộc họp kiểu này.
Lãnh đạo của cô hồi đó thích nhất là cho nhân viên "thoải mái phát biểu"!
Còn trong kỳ thi công chức, cô cũng không biết đã tham gia bao nhiêu buổi phỏng vấn mô phỏng.
Khi một câu hỏi được đưa ra, cô có thể ngay lập tức chia thành ba điểm.
Dưới ba điểm đó còn có thể chia thành những điểm nhỏ.
Kỹ năng này cô đã sớm luyện thành tài rồi.
Bản ghi chép đầy đủ này chính là "phao" của cô.
Tô Chiêu Chiêu bình tĩnh trình bày, kiểm soát thời gian hợp lý.
Nghe từng điểm cô nói ra, Chủ nhiệm Nhâm thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng trầm ngâm suy nghĩ.
Tóm lại, biểu cảm trên gương mặt ông rất hài lòng.
Mồ hôi trên trán của Chủ nhiệm Lưu và Trưởng phòng Tạ đã khô từ lâu, cả hai gương mặt đều tràn đầy phấn khích: Kích động quá!
Đúng là trước đây đã xem nhẹ Tiểu Tô rồi!
"...Trên đây là toàn bộ cảm nhận và ý kiến cá nhân của tôi sau khi tham gia cuộc họp lần này. Nếu có bất kỳ điểm nào không phù hợp hoặc sai sót, xin các lãnh đạo đừng ngần ngại chỉ bảo, phê bình sửa chữa, tôi nhất định sẽ khiêm tốn lắng nghe và sửa đổi."
Nói xong, Tô Chiêu Chiêu gập sổ lại, kín đáo thở phào nhẹ nhõm.
Sảng khoái!
Lâu lắm rồi cô không có cảm giác này.
Xem ra cuộc sống yên bình không khiến cô quên đi những kỹ năng cơ bản của một nhân viên văn phòng.
Tô Chiêu Chiêu thì cảm thấy sảng khoái, còn một số người tham gia cuộc họp lại tự ti.
Họ cầm bản thảo lên cũng chưa chắc nói được như cô.
Cô thì chỉ cần mở miệng là một loạt các ý kiến.
Cảm giác họ không cùng một đẳng cấp.
Chủ nhiệm Nhâm dẫn đầu vỗ tay, những người khác liền vỗ theo.
Tiếng vỗ tay vang dội trong phòng họp!
Chủ nhiệm Lưu và Trưởng phòng Tạ vỗ đến đỏ cả tay.
Nở mày nở mặt quá!
"Đồng chí Tô nói rất hay! Không chỉ tóm lược chính xác các điểm cốt lõi của cuộc họp lần này mà cô ấy còn đưa ra một số ý kiến cá nhân rất xây dựng và khả thi! Không thể phủ nhận rằng những ý kiến này rất có tầm nhìn!"
"Đồng chí à, đây mới là mục đích chúng ta tổ chức cuộc họp!"
"Hy vọng mọi người có thể học hỏi tinh thần của đồng chí Tô trong cuộc họp này, tích cực suy nghĩ, phát biểu sôi nổi..."