Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 143

Trời đã tối, đèn trong sân được bật lên, chiếu sáng cả khuôn viên.

Cố Hành hỏi: "Sao Nghiêm Quang không đi cùng thím qua đây?"

Bà Nghiêm nhìn quanh sân: "Nó ở nhà với vợ nó, thím vừa đến đây không biết đường, nên nhờ con bé Tiểu Nguyệt đi cùng."

Nhà Cố Hành không phải nơi đầu tiên bà đến. Cả ngày hôm nay, bà đã đến thăm nhiều nhà khác, đều là do Cao Nguyệt dẫn đường.

Cao Nguyệt đã ở đây một thời gian, cô biết rất rõ ai là lãnh đạo trực tiếp của Nghiêm Quang, nhà họ ở đâu, gia đình gồm những ai, và Nghiêm Quang thân với ai.

Nghiêm đại nương không biết thì hỏi cô, chắc chắn sẽ rõ.

Cô bé này biết rõ hơn Vu Huệ Tâm nhiều, còn nhiệt tình trả lời bà.

Còn hỏi Vu Huệ Tâm thì có khi đánh hai gậy cũng chẳng ra câu trả lời!

Thậm chí còn bị trả lại vẻ mặt khó chịu.

Đừng nghĩ bà không nhìn ra, chắc chắn con dâu bà cho rằng bà quá nhiệt tình, thấy mất mặt!

Bà sống hơn nửa đời người rồi, chẳng lẽ không biết nhìn mặt đoán ý!

Không chỉ thế, từ những người nhà mà bà gặp, bà cũng nghe loáng thoáng rằng con dâu bà không hoà hợp, quan hệ với vợ của Đoàn trưởng Cố cũng không tốt lắm.

Chính vì thế, số đậu xanh và kê mà bà tặng cho nhà này nặng hơn mấy cân so với những nhà khác.

Tất nhiên, không phải nhà nào bà cũng tặng đậu xanh và kê, đồ bà mang theo rất nhiều, từ đậu đũa phơi khô cho đến hạt dẻ khô từ núi quê nhà, tất cả đều có thể tặng.

Tô Chiêu Chiêu rót nước, rồi đặt một đĩa hạt dưa lên bàn.

"Thím uống nước đi ạ."

Bà Nghiêm đón lấy: "Ôi, cảm ơn cháu nhé, cháu cũng ngồi xuống đây, chúng ta ngồi nói chuyện."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, đưa ly còn lại cho Cao Nguyệt.

Cao Nguyệt đứng dậy nhận lấy: "Cảm ơn chị dâu."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu.

Hôm nay cô ấy không gọi là "đại tỷ" nữa, thật tốt.

Cố Hành trò chuyện với bà Nghiêm vài câu rồi vào nhà, để lại sân cho các chị em nói chuyện.

"Nhà mấy đứa trông thật gọn gàng, vừa trồng rau vừa trồng hoa, không như sân nhà thím, toàn trồng những thứ nhìn thì đẹp mà chẳng dùng được."

Bà Nghiêm thật sự rất biết cách nói chuyện, nắm tay Tô Chiêu Chiêu khen ngợi: "Ngay lần đầu gặp, thím đã biết cháu là người đảm đang, nghe nói cháu còn làm ở hợp tác xã phải không? Giỏi thật đấy! Ở chỗ bọn thím có câu: Hợp tác xã là bát vàng, cho làm quan cũng không đổi!"

"Công việc tốt, nhà cửa thì gọn gàng, trong ngoài đều do cháu lo, Đoàn trưởng Cố nhà cháu thật có phúc!"

Nghe những lời này, Tô Chiêu Chiêu hơi đỏ mặt, thật ra cũng không đến mức tốt như bà nói.

Bà Nghiêm đã nghe về quá khứ của Tô Chiêu Chiêu và hai đứa trẻ, nhưng bà không nhắc lại vấn đề đó nhiều, chỉ nói người chịu được khổ trước, sau này sẽ được nhận quả ngọt.

Bà còn khen hai đứa trẻ được nuôi dạy tốt.

Bà kéo tay Cố Tưởng và Cố Niệm, dặn chúng lớn lên phải hiếu thảo với mẹ.

Cao Nguyệt suốt buổi không nói gì nhiều, hoàn toàn đóng vai một khán giả, là người lắng nghe hoàn hảo.

Hai người ở nhà họ Cố khoảng hơn một tiếng.

Tô Chiêu Chiêu cũng từ bà Nghiêm biết được không ít chuyện về gia đình nhà bà.

Chẳng hạn như nhiều năm qua bà Nghiêm chỉ gặp cháu mình hai lần.

Hay là gia đình họ Nghiêm có những ai, bố của Nghiêm Quang cũng muốn đến thăm cháu, nhưng không thể bỏ lại ruộng đất ở nhà.

Mặc dù bà Nghiêm không nói xấu một lời nào về Vu Huệ Tâm, nhưng cũng không khó nhận ra, mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu này chắc chắn có mâu thuẫn.

Hơn nữa, vị Nghiêm đại nương cũng không phải là người dễ bắt nạt.

Từ xưa đến nay, mẹ chồng và nàng dâu luôn đối đầu, nhìn vào tình hình hiện tại, cuộc sống sau này của nhà họ Nghiêm chắc không yên ả được.

Còn về Cao Nguyệt...

Tô Chiêu Chiêu tạm thời không đưa ra đánh giá.

Cô cũng không ngờ bà Nghiêm lại dẫn cô ấy đi thăm hỏi hàng xóm.

Xem ra đây là người có đầu óc.

"Tiểu Tô, Tiểu Cố, rảnh rỗi dẫn bọn trẻ đến nhà thím chơi nhé!"

Cố Hành biết hai người sắp về nên cùng Chiêu Chiêu ra tiễn. Bà Nghiêm và Cao Nguyệt ra đến cổng, bà Nghiêm vừa đi vừa nói.

Tô Chiêu Chiêu vẫy tay: "Được ạ, thím đi từ từ thôi, chú ý dưới chân."

Cao Nguyệt một tay đỡ bà Nghiêm, tay kia cầm đèn pin: "Chị dâu cứ yên tâm, có em đỡ rồi. Chị vào đi."

Đợi hai người đi xa, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành mới đóng cửa rồi vào nhà.

"Ngày mai cân hai cân bánh quy đào tặng nhà họ đi, họ tặng mình cả mấy cân đậu xanh và kê, mình cũng nên đáp lễ."

Cố Hành gật đầu: "Sau giờ làm chúng ta cùng đi."

Tô Chiêu Chiêu: "Ăn tối xong rồi đi, nói vài câu rồi về."

"Được."

Việc Tô Chiêu Chiêu phát biểu trong cuộc họp phân xã được nam đồng nghiệp đi cùng kể lại, được thêm mắm dặm muối, trở thành một câu chuyện sinh động, kể cho các đồng nghiệp ở hợp tác xã nghe.

Anh ta thao thao bất tuyệt, nói về biểu hiện của Tô Chiêu Chiêu trong cuộc họp như thần kỳ.

Một số đồng nghiệp nghe mà há hốc mồm, thán phục Tô Chiêu Chiêu; còn có người bán tín bán nghi, cho rằng anh đồng nghiệp này nói hơi quá.

Cho đến khi Trưởng phòng Tạ đích thân chứng thực, mọi người mới tin.

Có người còn chạy đến hỏi kinh nghiệm dự họp của Tô Chiêu Chiêu.

Kinh nghiệm của cô chỉ có 3 chữ: Đọc sách nhiều.

Công việc của cô hôm nay rất rõ ràng, đó là tổng hợp nội dung cuộc họp hôm qua thành báo cáo cuộc họp.

Biết cô ngày mai sẽ đi trấn Thanh Sơn, Chủ nhiệm Lưu bảo cô không cần vội, tuần sau nộp cũng được.

Ông còn dặn Trưởng phòng Tạ sắp xếp một người đồng hành cùng Tô Chiêu Chiêu.

Trưởng phòng Tạ sắp xếp Lục Hạo Nhiên.

Là một người mua hàng, Lục Hạo Nhiên thường xuyên đi công tác, từ thành phố đến nông thôn đều đã đi qua, cũng rất quen thuộc với trấn Thanh Sơn, có cậu ta đi cùng, cô không lo bị lạc.

"Chị Tô, chúng ta mấy giờ xuất phát?"

Tô Chiêu Chiêu cũng không biết thời gian di chuyển thế nào: "Từ đây đến đó mất bao lâu?"

Lục Hạo Nhiên nghĩ một lát: "Đi xe đạp khoảng hơn một tiếng."

"Vậy thì chín giờ, như giờ đi làm, chúng ta hẹn nhau ở ngã tư."

"Được." Lục Hạo Nhiên gật đầu.

Buổi sáng, Tô Chiêu Chiêu viết xong báo cáo cuộc họp, nhưng cô không nộp ngay, ngày mai là thứ Bảy rồi, cô định thứ Hai tuần sau mới nộp cho Chủ nhiệm Lưu.

Buổi chiều, cô ôn lại quy trình buổi huấn luyện ngày mai, sau đó không còn việc gì làm.

Trước khi tan làm, cô đi ra phía trước.

Tiểu Đường đang trò chuyện với Nhâm Hạ, thấy Tô Chiêu Chiêu đến, liền hỏi: "Chị Tô, chị xong việc rồi à?"

Hôm nay cô ấy đi qua văn phòng vài lần, lần nào cũng thấy Tô Chiêu Chiêu đang cặm cụi viết, trông có vẻ bận rộn lắm, bận hơn lúc ở cửa hàng phía trước nhiều.

Tô Chiêu Chiêu cười gật đầu: "Cân cho chị hai cân bánh quy đào nhé."

"Vâng."

Tiểu Đường vừa trả lời, Nhâm Hạ đã lấy giấy dầu đi lấy bánh quy đào.

Bánh quy đào là loại bán rời, được xếp ngay ngắn trong những thùng giấy lót túi nhựa, miệng túi thường được buộc chặt để tránh bị ỉu.

Dù sao cũng là loại bánh dễ vỡ, trong quá trình vận chuyển, khoảng một phần mười số bánh sẽ bị vỡ.

Những mảnh vụn này sẽ được bán rẻ hơn.

Một số thì sẽ trở thành "phúc lợi" cho nhân viên.
Bình Luận (0)
Comment