Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 145

Cao Nguyệt sinh ra trong một gia đình tư bản truyền thống, ngoài bà nội ruột, nhà cô còn có mấy "bà cô" nữa, nhưng sau khi gia đình suy sụp, họ đều tách riêng ra sống.

Từ nhỏ, cô đã chứng kiến rất nhiều "cuộc chiến" giữa những người phụ nữ trong nhà.

Chỉ cần nhìn tình huống vừa rồi, cô đã có thể nghĩ ra nhiều cách để gieo rắc sự bất hòa vào mối quan hệ giữa chị họ và bác gái.

Cô nghĩ, dù Tô Chiêu Chiêu không có tâm cơ này, thì cô ấy cũng không nên đứng ở góc độ của chị họ mà suy nghĩ cho cô ấy.

Cô cũng không tin là Tô Chiêu Chiêu không biết chị họ coi thường và không thích mình.

Chị họ là người nghĩ gì sẽ thể hiện hết trên mặt. Cuộc sống an nhàn và giàu có đã khiến chị ấy như một nàng công chúa sống trong tháp ngà.

Chị ấy chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến "thân phận" của mình.

Hầu hết thời gian, chị ấy vẫn nghĩ mình cao sang như ngày xưa.

Là anh rể đã bảo vệ chị quá tốt.

Tốt đến mức khiến chị ấy không biết đủ.

Còn về Tô Chiêu Chiêu...

Nếu có thể, cô rất muốn kết bạn với những người như Tô Chiêu Chiêu.

Cô ấy có người yêu là đoàn trưởng, công việc ổn định...

Tô Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh mắt của Cao Nguyệt, liền mỉm cười với cô ấy.

Cao Nguyệt cũng đáp lại bằng một nụ cười, không giả tạo mà chân thành.

Cô hy vọng Tô Chiêu Chiêu có thiện cảm với mình.

Bị Tô Chiêu Chiêu nói như vậy, Nghiêm Quang cũng không tiện nhắc đến chuyện uống rượu.

Anh đành tiễn Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu ra cửa, nhìn họ rời đi.

Anh định đóng cổng sân lại nhưng chần chừ, quay đầu hỏi: "Mẹ, con đóng cổng được chưa?"

Bà Nghiêm phất tay: "Trời tối rồi, đóng đi."

Ban ngày, chỉ cần bà Nghiêm ở nhà, bà sẽ không cho đóng cửa.

Theo lời bà:

"Người mà bị nhốt trong sân thì có khác gì ở tù."

"Mở cửa thông gió thì tốt cho sức khỏe."

"Có chuyện gì ngoài kia, nhìn một cái là thấy ngay."

Bà cụ cũng mê tín, còn nói nếu cửa cứ đóng mãi thì sẽ phạm phải điều cấm kỵ "đóng cửa tuyệt hậu".

Nghiêm Quang chỉ có thể nghe theo lời bà.

Vì cửa sân nhà họ Nghiêm luôn mở rộng, người đi ngang qua đều không tránh khỏi liếc nhìn vào. Bà Nghiêm lại là người nhiệt tình, luôn chào hỏi mọi người, nên nhà họ Nghiêm dần trở thành nơi mà nhiều người thường xuyên ghé qua.

Chính vì vậy mà Vu Huệ Tâm cảm thấy không thoải mái chút nào. Nhà càng có nhiều người qua lại, mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu càng căng thẳng hơn.

Tất nhiên, đó là chuyện sẽ xảy ra sau này.

Nói đến hiện tại, sau khi đóng cửa, Nghiêm Quang vào phòng ngủ.

Vu Huệ Tâm nằm quay lưng lại với anh trên giường, đôi vai run run.

Là vợ chồng nhiều năm, chỉ cần nhìn cô như vậy, Nghiêm Quang đã biết cô đang khóc.

"Lại sao nữa?"

Vu Huệ Tâm nói với giọng nghẹn ngào, nghèn nghẹt: "Nếu anh không muốn có đứa con này, ngày mai em sẽ đi bệnh viện."

"Anh nói không muốn con lúc nào?"

Nghiêm Quang cảm thấy oan ức đến chết!

Anh còn oan hơn Đậu Nga!

"Ngay cả Tô Chiêu Chiêu còn biết em không chịu nổi mùi rượu, còn anh thì sao?"

Nghe Tô Chiêu Chiêu nói trong phòng ngủ, Vu Huệ Tâm cảm thấy người này cũng có chút điểm tốt.

Nghiêm Quang: "Haizz... Là lỗi của anh."

Chết tiệt, đúng là anh không nên tìm lão Cố uống rượu.

"Được rồi, ngày kia là ngày nghỉ, anh sẽ đưa em về nhà mẹ."

Vu Huệ Tâm quay đầu lại, nước mắt vẫn còn đọng trên má: "Thật sao?"

Nghiêm Quang đưa tay lau nước mắt cho cô: "Thật, nếu em muốn ở lại nhà mẹ vài ngày cũng được, đến khi nào muốn về thì anh sẽ đến đón."

Từ khi mang thai, Vu Huệ Tâm nghỉ nhiều hơn là đi làm, việc xin nghỉ đã trở thành chuyện thường. Tuần này đã gần hết, cô mới chỉ đi làm được hai ngày.

Vì chuyện này, đơn vị đã tạm thời chuyển cô sang một vị trí nhẹ nhàng hơn, đi làm hay không cũng không ảnh hưởng nhiều.

Nghiêm Quang mấp máy môi: "Nhân tiện đưa mẹ vào thành phố dạo một vòng."

Vu Huệ Tâm liếc anh một cái, cảm thấy niềm vui mới đến đã tan biến, đưa mẹ vào thành phố chơi thì là thật, còn đưa cô về nhà mẹ chỉ là nhân tiện thôi!

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nói: "Được, anh đưa mẹ đi dạo, em sẽ về trước, cũng tiện báo trước với bố mẹ em, trưa hôm đó anh đưa mẹ đến nhà ăn cơm, mẹ đã vất vả đến đây, cũng nên gặp bố mẹ em."

Nghiêm Quang vui vẻ hôn lên má cô một cái: "Được! Nghe em."

...

Ngày hôm sau.

Tô Chiêu Chiêu đeo ba lô, mang theo bình nước, đạp xe ra khỏi nhà.

Ở ngã tư, cô gặp Lục Hạo Nhiên đang đợi.

"Chị Tô, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng, Tiểu Lục!"

Hai người chào nhau rồi lên đường.

Sau khi đi một đoạn đường khá rộng, Lục Hạo Nhiên đột nhiên xoay tay lái, rẽ xe vào một con đường nhỏ hẹp.

Thấy vậy, Tô Chiêu Chiêu vội vàng theo sau.

"Chị Tô, chúng ta đi đường tắt cho gần nhé, chị đạp xe cẩn thận một chút!" Lục Hạo Nhiên vừa nói vừa quay đầu nhìn cô.

Tô Chiêu Chiêu cảm thấy hơi lo lắng, liền nói ngay: "Cậu cứ tập trung nhìn đường đi!"

Nghe vậy, Lục Hạo Nhiên bật cười, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tô Chiêu Chiêu căng thẳng như vậy.

Nhưng Tô Chiêu Chiêu thì không cười nổi, cô sợ nếu mình cười run lên, không cẩn thận sẽ lao vào mương bên cạnh.

Hai người đạp xe qua những cánh đồng và những bờ ruộng, đi qua từng ngôi làng.

Những nông dân đang bận rộn trên cánh đồng nghe thấy tiếng chuông xe đạp trong trẻo, liền đứng thẳng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hai người đang đạp xe phía xa.

Ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt già nua, đầy dấu ấn của thời gian, phản chiếu nụ cười chân chất.

"Không biết lại là cán bộ nào đi họp nữa đây! Thật tốt quá!"

Trong mắt ông đầy sự ngưỡng mộ, tự lẩm bẩm rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.

Tô Chiêu Chiêu và Lục Hạo Nhiên trò chuyện vui vẻ suốt đường đi, khi mệt thì dừng lại nghỉ dưới gốc cây, tiện thể tránh nắng.

Đi đường tắt mệt hơn đi đường lớn nhiều.

Nghỉ xong, họ lại tiếp tục lên đường.

Mười giờ hai mươi phút sáng, hai người cuối cùng cũng đến trấn Thanh Sơn.

"Chị Tô, hợp tác xã ở trung tâm trấn, chúng ta đi thẳng đến đó nhé."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Trước cổng trấn Thanh Sơn có một cổng chào bằng gỗ và đá. Nhìn nội dung trên đó, đây là một cổng tiến sĩ, được xây dựng từ cuối thời Minh.

Có một cổng như vậy chứng tỏ rằng trong trấn này trước đây đã có người đỗ đạt tiến sĩ.

Vì không được tu sửa nhiều năm, nên cổng chào trông khá xuống cấp và cũ kỹ.

Cổng chào này là kiến trúc truyền thống, cũng là di sản văn hóa, hiện tại nó vẫn còn đứng ở đây, nhưng vài năm nữa, có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Chiêu Chiêu quay đầu nhìn lại vài lần, khiến Lục Hạo Nhiên cũng phải liên tục quay đầu nhìn theo.

"Chị Tô, chị nhìn gì thế?"

Ở đó không có gì đặc biệt mà?

Tô Chiêu Chiêu cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là thấy thị trấn này có nhiều kiến trúc cổ."

"Đương nhiên rồi, nghe các bậc tiền bối kể lại, trấn Thanh Sơn đã có từ một nghìn năm trước, lúc đó còn là một trạm dịch, giống như bưu điện cổ thời xưa."

"Xem ra cậu rất quen thuộc với trấn Thanh Sơn nhỉ!"

Lục Hạo Nhiên cười: "Em có một người thân ở đây, đều là nghe anh ấy kể, bản thân em cũng thích đọc địa chí..."

Vừa nói, họ vừa đến hợp tác xã trấn Thanh Sơn.
Bình Luận (0)
Comment