Trên chuyến xe buýt từ Hải Thành về vùng quê, Cao Nguyệt đang trò chuyện với một chàng trai trẻ đẹp trai.
Anh chàng mặc bộ quân phục, dáng vẻ tràn đầy sức sống. Dù ngồi trên xe buýt, lưng anh vẫn thẳng tắp!
“... Thật sự là trùng hợp quá.”
“Đúng là trùng hợp thật, tôi cũng không ngờ có thể gặp nhau.”
“... Lần này anh được nghỉ phép bao lâu?”
“Một tháng, tôi đã lâu rồi không nghỉ, lần này lãnh đạo cho tôi nghỉ dài.”
Vu Huệ Tâm ngồi bên cạnh Cao Nguyệt, do đang mang thai nên việc ngồi trên xe buýt như thế này khiến cô rất khó chịu. Những mùi hỗn tạp trong xe khiến cô buồn nôn, cô che miệng, nôn khan mấy lần.
Anh chàng quân nhân cũng nhận ra, liền lấy một cái túi từ trong balo ở dưới chân mình ra, “Thím Vu, nếu thím buồn nôn thì có thể nôn vào túi này.”
Nghe hai từ “Thím Vu,” Vu Huệ Tâm cảm thấy càng khó chịu hơn.
Một chàng trai lớn như thế lại gọi cô là “thím”...
Cao Nguyệt đón lấy túi, “Cảm ơn anh, anh thật chu đáo, còn mang theo túi.”
Anh chàng mặt đỏ lên khi đứng trước cô gái trẻ trung, xinh đẹp, hiền hòa, “Không có gì. Tôi trước đây cũng thường say xe, giờ quen rồi nên không còn bị nữa.”
Cao Nguyệt mỉm cười, đưa túi cho Vu Huệ Tâm.
Cuộc trò chuyện tạm dừng, anh chàng cũng ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào các nữ đồng chí nữa, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Theo nhịp xe rung lắc, Vu Huệ Tâm tựa vào ghế thiếp đi. Cao Nguyệt lén nhìn chàng trai ngồi ở lối đi đối diện vài lần.
Cô nhớ lại lời giới thiệu của chị họ về anh chàng này khi họ gặp nhau ở bến xe.
Cao Nguyệt chợt mơ màng nghĩ ngợi.
...
Cả ngày hôm nay, Vương Xuân Hoa đi đi lại lại từ nhà đến đầu ngõ nhiều lần.
Tô Chiêu Chiêu đi ra đi vào đã gặp bà 2 lần.
Lúc này cô mới biết con trai cả của bà hôm nay sẽ về nhà.
“Chị cũng chẳng biết nó về từ thành phố sẽ đi xe gì...”
Ngoài xe buýt, từ thành phố về quê còn có thể đi xe lừa của dân làng, muốn về thì luôn có cách.
Ban đầu, Vương Xuân Hoa định ra bến xe đón con trai, nhưng lại bị Chính uỷ Chu mắng, bảo bà là mẹ hiền thường làm hư con.
Khi ông nói câu đó, Chu Tiểu Quân cũng đứng bên, nghe thấy từ “mẹ hiền” liền làm vài động tác kỳ cục, ngay lập tức bị Vương Xuân Hoa đập cho một cái.
Cuối cùng, chiếc xe buýt rung lắc cũng đến nơi. Khi xe dừng lại, Vương Xuân Hoa kiễng chân nhìn vào trong xe, ngay lập tức nhìn thấy con trai mình.
“Kiến Quốc! Ở đây! Xuống xe nhanh lên!”
Vương Xuân Hoa vừa vẫy tay vừa gọi, chỉ thiếu mỗi chuyện nhảy lên xe giúp con xách hành lý nữa thôi.
Nhìn thấy mẹ, chàng trai, tức là đồng chí Chu Kiến Quốc, xách hành lý, cười tươi bước về phía cửa xe. Đi được hai bước, anh quay lại, nhận lấy mấy túi đồ to nhỏ trên tay Cao Nguyệt, “Để tôi xách cho, cô đỡ Thím Vu xuống xe đi.”
“Cảm ơn anh!”
Cao Nguyệt đỡ Vu Huệ Tâm, bước xuống sau Chu Kiến Quốc.
Vương Xuân Hoa cũng thấy Cao Nguyệt và Vu Huệ Tâm. Khi họ xuống xe, bà hỏi: “Sao vậy? Sao phải có người đỡ thế?”
Người này sao bây giờ đi đường cũng cần người đỡ vậy.
Vừa hỏi xong, bà đã thấy Vu Huệ Tâm chạy ra lề đường, bắt đầu nôn mửa.
Cao Nguyệt nhanh chóng chạy lại vỗ lưng cho cô.
Vương Xuân Hoa nói: “... Phản ứng lớn thật.”
Bà kéo con trai, định về trước, “Thôi, mình về nhà trước, mẹ sẽ làm bánh cải chua con thích nhất. Nhà mình còn mua con ngỗng lớn, sáng mai sẽ mổ để om nồi gang!”
Chu Kiến Quốc vẫn đang xách đồ của Vu Huệ Tâm, “Chờ một chút mẹ, con đưa đồ giúp Thím Vu về nhà đã.”
Vương Xuân Hoa thực ra không muốn lắm, nhưng cũng không thể từ chối thẳng, nên bà nói: “Thôi được.”
Sau khi Vu Huệ Tâm nôn xong, cô mới đủ sức để chào hỏi Vương Xuân Hoa.
“Chào chị dâu.”
Vương Xuân Hoa gật đầu, “Mọi người đều khỏe chứ, cô thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi...” Vu Huệ Tâm vừa xuống xe, sau khi nôn xong và được cơn gió lạnh thổi qua, cô đã cảm thấy tinh thần khỏe hơn nhiều.
Khi đến trước cửa nhà họ Chu, Vu Huệ Tâm không để Chu Kiến Quốc đưa về nữa, cô cùng Cao Nguyệt lấy lại đồ từ tay anh và xách vào nhà.
Vương Xuân Hoa vỗ nhẹ vào lưng Chu Kiến Quốc, “Con nhìn gì thế?”
Chu Kiến Quốc bừng tỉnh, gãi đầu, “Không nhìn gì đâu mẹ, mình vào nhà thôi.”
Vương Xuân Hoa dù sao cũng là người từng trải, con trai bà đang nhìn gì, làm sao bà không biết được.
Đợi Chu Kiến Quốc vào nhà, ngồi xuống uống hết cốc nước, bà mới hỏi, “Con đã quen cô gái đi cùng thím Vu rồi nhỉ.”
Chu Kiến Quốc đáp: “Quen rồi mẹ ạ, trên xe thím Vu giới thiệu cô ấy, cô ấy tên Cao Nguyệt.”
“Đúng rồi, cô ấy là Cao Nguyệt, em họ của thím Vu, tính theo vai vế thì cô ấy cũng là bề trên của con. Sau này gặp cô ấy, con không được gọi thẳng tên, không lễ phép.”
Chu Kiến Quốc mặt đen lại: “... Mẹ, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ tuổi hơn con thôi mà. Chẳng lẽ con phải gọi cô ấy là thím sao?”
“Gọi là cô. Cô gái nhỏ thì sao, vai vế của người ta như thế, đã có chồng thì gọi là thím, chưa có chồng thì gọi là cô, cứ thế mà gọi.”
Chu Kiến Quốc không thể thốt ra nổi, những suy nghĩ ngây thơ vừa mới nảy lên đã bị mẹ dập tắt ngay.
“Con không gọi đâu, nếu con gọi vậy, chắc cô ấy sẽ giận mất. Mình không phải họ hàng gì, chuyện vai vế này cũng không liên quan. Mỗi lần con gọi thím Vu, con thấy thím ấy cũng không vui. Nếu không phải vì mối quan hệ giữa bố và chú Nghiêm, con đã gọi thím ấy là chị rồi.”
Không gọi cũng được, Vương Xuân Hoa vốn không nhất thiết phải bắt con trai mình gọi Cao Nguyệt là cô, bà chỉ muốn con mình biết Cao Nguyệt không cùng bối phận với nó.
Đừng nhìn thấy người ta đẹp, nói vài câu rồi động lòng.
Bà đã chọn xong đối tượng thích hợp cho con rồi!
“Chuyện đó để sau, mẹ có việc chính cần nói với con.”
“Chuyện gì thế mẹ?”
“Chuyện cả đời của con!”
Chu Kiến Quốc đỏ mặt, “Con còn trẻ mà...”
“Trẻ cái gì mà trẻ, mẹ và bố con bằng tuổi con bây giờ đã sinh ra con rồi.”
Vương Xuân Hoa cười khúc khích, nghĩ đến việc sắp sửa giới thiệu bạn gái cho con, gặp xong là chuẩn bị báo cáo kết hôn, bà vui hẳn lên.
“Mẹ sẽ hỏi thăm thời gian của đằng gái, rồi sắp xếp cho các con gặp mặt. Mẹ đảm bảo con gặp rồi sẽ ưng ngay!”
Con bà có ưng không thì chưa biết, nhưng bà thì rõ ràng rất hài lòng.
Chu Kiến Quốc cũng không từ chối nữa, lần này về, anh vốn đã chuẩn bị tâm lý.
Các chiến hữu của anh vẫn thường trêu chọc rằng lần này về là để xem mắt.
Chu Tiểu Quân vừa tan học đã chạy thẳng về nhà, Cố Tưởng và Cố Niệm cũng nghe tin anh trai của cậu ấy về, liền chạy theo sau.
Hai anh em cũng muốn gặp anh trai của Chu Tiểu Quân.
Chu Tiểu Quân kể về anh trai mình một cách thật oai phong, như là nhân vật có một không hai trên trời dưới đất, làm bọn họ tò mò c.h.ế.t đi được.
“Tớ nói cho các cậu biết, anh tớ tên là Chu Kiến Quốc. Hồi trước anh ấy không tên như vậy đâu, bố tớ đổi tên cho anh ấy, còn đặt tên tớ là Chu Kiến Quân, nghe là biết bọn tớ là anh em ngay chứ gì?”
Đúng thật.
“Vậy tại sao cậu lại tên là Chu Tiểu Quân?” Cố Niệm hỏi.
“Vì tớ nhỏ mà!”
Ừm...
Nghe cũng có lý.