Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 155

Cả bàn ăn no đến căng bụng!

Phụ nữ và trẻ em ăn xong trước, rời khỏi bàn, trong khi đàn ông vẫn ngồi uống rượu và trò chuyện. Mãi đến gần hai giờ chiều họ mới dừng lại và rời bàn ăn.

Chu Kiến Quốc rời bàn xong thì vào nhà nằm nghỉ. Chính ủy Chu liền trêu rằng tửu lượng của cậu không tốt, còn cần rèn luyện thêm, bị Vương Xuân Hoa lườm: "Ông nghĩ ai cũng như ông à, đúng là một hũ rượu!"

Hôm nay Cố Hành cũng uống hơi nhiều, đi đứng có phần loạng choạng, Vương Xuân Hoa nói: "Tiểu Tô à, ở đây không cần cô dọn dẹp đâu, cô đưa lão Cố nhà cô về, để cạu ấy nằm ngủ một giấc, tối sẽ tỉnh rượu thôi."

"Được rồi, vậy bọn em về trước."

Hai đứa nhỏ và Chu Tiểu Quân đã chạy đi chơi từ lâu, không biết đang ở đâu. Tô Chiêu Chiêu cùng Cố Hành về nhà.

Về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu lấy một chậu nước rửa mặt, lau cho Cố Hành rồi bảo anh vào giường nằm nghỉ.

Cố Hành say rượu rất nghe lời, ánh mắt ngơ ngác, Tô Chiêu Chiêu bảo gì anh cũng làm theo.

Tô Chiêu Chiêu cũng định ngủ một lát, sau khi giúp Cố Hành nằm xuống giường, cô cũng nằm xuống.

Vừa nằm xuống, Cố Hành liền rúc lại gần, vươn tay ôm cô vào lòng.

Ban đầu Tô Chiêu Chiêu nghĩ rằng anh chỉ muốn ôm mình ngủ, ai ngờ anh lại bắt đầu sờ soạng.

Tô Chiêu Chiêu giữ chặt bàn tay đang đặt trên n.g.ự.c mình: "Anh làm gì đấy? Đã bảo là ngủ mà."

Bị cô nắm tay, Cố Hành đưa môi lại gần, hôn nhẹ hai cái lên môi cô: "Anh đang ngủ mà."

Cái này không phải là ngủ đúng nghĩa đâu, Đoàn trưởng Cố!

Đêm qua chưa đủ sao?

Anh quả thực rất sung sức nhỉ!

Đoàn trưởng Cố đúng là thế, nhanh chóng lột sạch quần áo của Tô Chiêu Chiêu, còn khen ngợi: "Trắng thật!"

Tất nhiên là trắng, trước đây toàn làm chuyện này vào ban đêm, khi đã tắt đèn. Còn hôm nay, trời đang sáng, dù có màn che chắn bớt ánh sáng từ bên ngoài, nhưng ánh nắng lấp ló chiếu lên cơ thể cô. Dưới hiệu quả thị giác, làn da cô càng trắng mịn hơn.

Tô Chiêu Chiêu đạp nhẹ chân: "Đắp chăn vào đi."

Quá bực mình!

Chẳng lẽ anh không biết xấu hổ à?

Cố Hành đã uống rượu nên vừa nghe lời lại vừa không nghe, chẳng hạn như trong chuyện này, anh bảo: "Nóng."

Cuối cùng, anh chẳng chịu đắp chăn, anh muốn ngắm cô.

Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng quên đi chuyện chăn đắp hay không.

Cô như một con thuyền nhỏ, trôi dạt theo những con sóng, khi thì sóng dữ dội, khi thì bình yên lướt đi.

Lúc này, trong nhà không có trẻ con, cổng cũng đã được đóng kín - lúc Cố Hành vào nhà, Tô Chiêu Chiêu không để ý, anh đã cài then cẩn thận.

Hai vợ chồng không còn gì phải lo lắng, thế là họ "ngủ" đến tận khi mặt trời khuất về Tây.

Tô Chiêu Chiêu cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nằm trên giường không muốn nhấc ngón tay.

Thật sự, ban ngày anh còn điên cuồng hơn ban đêm!

Đặc biệt là khi đã uống rượu, lòng hiếu kỳ của anh càng lớn.

Tô Chiêu Chiêu muốn khóc, cả buổi chiều cô giống như một chiếc bánh bị nhào nặn, nhào xong lại bị lật đi lật lại, lật xong rồi thì bị "ăn sạch", không còn sót một mảnh nào.

Quá tàn nhẫn!

Hợp phòng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là mệt đến c.h.ế.t đi sống lại.

Lần sau Cố Hành uống rượu, cô sẽ không bao giờ, không bao giờ làm chuyện đưa dê vào miệng hổ như thế nữa, nhất định cô sẽ trốn thật xa.

Sau nhiều lần lăn lộn, Cố Hành cũng tỉnh hẳn rượu, nằm trên giường, một tay ôm vợ vào lòng, tay kia gối sau đầu.

Anh không tự chủ mà xoa xoa vai cô lộ ra ngoài chăn.

Tô Chiêu Chiêu đá chân anh: "Đi đun nước đi, em muốn tắm."

Cố Hành đứng dậy, quay lại đắp chăn cho cô, rồi không biết xấu hổ hỏi: "Vừa rồi thế nào?"

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi mặt Tô Chiêu Chiêu đỏ bừng, tức giận, đá một phát: "Đồ lưu manh!"

Cố Hành nắm lấy chân cô, vỗ vỗ hai cái rồi nhét lại vào chăn: "Em cứ nằm thêm lát nữa rồi dậy, chắc Cố Tưởng và Cố Niệm sắp về rồi."

Nói xong, anh ra khỏi phòng ngủ, việc đầu tiên anh làm là ra mở then cổng, sau đó mới vào bếp đun nước tắm.

Trời đã lạnh, tắm ở nhà dễ bị cảm, nên thường chỉ lau người qua loa, đến khi nhà tắm công cộng mở hai lần mỗi tuần thì mới tắm rửa kỹ càng.

Tô Chiêu Chiêu ra nhiều mồ hôi, chỉ lau người chắc chắn không đủ, Cố Hành lấy thùng tắm ra, đun nửa thùng nước cho cô tắm nhanh. Sau khi cô tắm xong, anh cũng vào tắm qua.

Khi đổ nước tắm đi thì hai đứa nhỏ vừa trở về sau cả buổi chiều chơi bên ngoài.

Cố Tưởng mang theo vài con chim sẻ.

"Con đi vào rừng săn chim à?" Cố Hành hỏi con trai.

Cố Tưởng gật đầu, lắc lắc những con chim sẻ trong tay: "Chỉ săn được năm con thôi."

Cố Niệm chu môi, tay cầm ná lắc qua lắc lại, anh trai còn b.ắ.n được năm con, cô chẳng b.ắ.n được con nào.

Cố Hành cười: "Tối nay bố làm món chim sẻ nướng cho các con."

Tô Chiêu Chiêu vừa bước ra nghe thấy: "..."

Trong thời đại này, săn chim sẻ là hợp pháp...

Nhưng sau này, săn chim sẻ sẽ bị coi là vi phạm pháp luật...

Trước kia, chim sẻ bị coi là một trong "tứ hại".

Cô từng đọc báo và biết rằng trong tương lai, chim sẻ ở Trung Quốc hầu như đều là nhập khẩu, hoặc nếu không nhập khẩu thì cũng là giống lai.

Lý do là vào giữa những năm 1950, phong trào toàn quốc diệt "tứ hại" đã khiến chim sẻ bị tiêu diệt đến mức gần như tuyệt chủng. Khi đó, vì thiếu lương thực, chim sẻ ăn thóc bị coi là loài gây hại, và bị xếp vào danh sách "tứ hại" cùng với chuột, ruồi và muỗi.

Cuộc vận động diệt "tứ hại" trên toàn quốc đã khiến chim sẻ bị tiêu diệt một cách thảm khốc, suýt nữa bị tuyệt chủng.

Vì chim sẻ khan hiếm, sâu bọ trong ruộng tràn lan, sản lượng lương thực không tăng mà còn bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi nạn sâu bọ.

Để khôi phục hệ sinh thái, sau này Trung Quốc phải nhập khẩu chim sẻ từ Liên Xô và loại chim sẻ khỏi danh sách "tứ hại".

Sau cuộc vận động đó, chim sẻ mới được coi là loài hữu ích, trở thành một trong những loài động vật được bảo vệ.

Thật khó khăn.

Cô nhớ rằng phong trào diệt "tứ hại" sẽ diễn ra trong một hai năm tới.

Tô Chiêu Chiêu biết mình không thể nhìn nhận hiện tại bằng con mắt của người từ tương lai. Dù biết kết quả, cô cũng không thể cấm mọi người săn chim sẻ, hoặc bảo họ dừng lại khi thấy đủ.

Phong trào này là toàn quốc, nếu cô không biết giữ mồm giữ miệng mà lên tiếng phản đối..người bị đả đảo sẽ là cô.

Tốt nhất là cô nên thuận theo dòng chảy của thời đại, cái gì cần ăn thì ăn, cần uống thì uống.

Cố Hành đảm nhận việc nướng chim sẻ. Anh lấy vài thanh củi, nhóm lửa trong sân, chim sẻ sau khi được nhổ lông, làm ruột, được nướng trực tiếp trên lửa.

Ngoài muối và ớt ra thì chẳng thêm gia vị gì khác. Tô Chiêu Chiêu nếm thử một miếng, mùi vị cũng được, chỉ có điều thịt quá ít.

Cô tự hỏi, liệu có phải chim sẻ bị dân chúng đánh gần tuyệt chủng chỉ vì "có thịt để ăn" không?
Bình Luận (0)
Comment