Chớp mắt đã đến ngày Tết, sáng sớm, Tô Chiêu Chiêu dậy sớm, ăn sáng xong, trang điểm chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.
Cố Niệm ngồi trên ghế, mắt nhìn theo mẹ: "Mẹ, khi nào mẹ về ạ?"
"Chắc là chiều thôi, trưa nay để bố nấu cơm cho con và anh."
Tô Chiêu Chiêu biết cô bé muốn đi cùng mình, nhưng không phải là cô không muốn dẫn con theo. Thời buổi này, lương thực ở các thị trấn đều được phân phối theo đầu người, để tổ chức một đám cưới, nhà Tiểu Đường chắc chắn đã phải xoay sở mua lương thực từ vùng nông thôn. Mỗi người thêm vào là thêm một phần ăn, vì thế khách mời không phải là họ hàng thân thiết thường chỉ đi một người, không ai mang theo con cái hoặc người nhà.
Tô Chiêu Chiêu không muốn phá vỡ quy tắc này.
Tiểu Đường cũng đã nói trước, họ đã dành riêng một bàn cho các đồng nghiệp ở hợp tác xã. Tiểu Đường đã làm ở đây vài năm, có mối quan hệ tốt với nhiều đồng nghiệp, không chỉ phòng mua bán mà còn các phòng ban khác, vừa đủ để ngồi kín một bàn.
Tô Chiêu Chiêu xoa đầu con gái: "Con ở nhà luyện đàn cho tốt, mẹ sẽ mang đồ ăn ngon về cho con và anh."
Mắt Cố Niệm sáng lên, dù bây giờ không còn thiếu thốn đồ ăn nhưng mấy chữ "ngồi tiệc mang đồ ăn ngon về" vẫn có sức hấp dẫn rất lớn!
Trẻ con ở nông thôn thích nhất là khi người lớn đi dự tiệc về, túi của người lớn giống như chiếc hộp thần kỳ, có thể lôi ra kẹo, hạt dưa và lạc, thậm chí có cả thịt!
Trước đây, Cố Niệm thích nhất là ngồi trước cửa đợi mẹ về sau khi đi dự tiệc.
Tô Chiêu Chiêu véo má con gái, chào hỏi Cố Hành một tiếng rồi đạp xe ra ngoài.
Cô ghé qua khu nhà tập thể của hợp tác xã để đón Hà Phương, sau đó cả hai cùng đi đến thị trấn nơi nhà Tiểu Đường ở.
Sau khoảng hai mươi phút đạp xe, họ đến nơi.
Nhà Tiểu Đường cũng là một căn nhà có sân vườn, cửa dán chữ Hỷ, trong sân đã có khá đông người, chủ yếu là họ hàng nhà gái.
Biết họ là đồng nghiệp của Tiểu Đường, mẹ cô ấy dẫn họ vào phòng.
Trong phòng, Tiểu Đường mặc một bộ đồ đỏ, tóc tết thành hai b.í.m thả trước ngực, đuôi b.í.m buộc bằng dải lụa đỏ.
Khi họ bước vào, Tiểu Đường đang chu môi trước gương bôi son.
Trong phòng không chỉ có cô ấy mà còn có hai người chị em họ.
"Chị Tô, Hà Phương, hai người đến rồi!"
"Chúc mừng em, chúc hai em trăm năm hạnh phúc! Chúc mừng, chúc mừng!" Tô Chiêu Chiêu và Hà Phương nhanh chóng chúc mừng.
Mặt Tiểu Đường đỏ bừng, không rõ là do ngượng ngùng hay vì đánh má hồng quá nhiều.
Đỏ đến nỗi Tô Chiêu Chiêu cảm thấy ngứa tay, muốn chỉnh lại.
Cả cặp lông mày nữa, ai lại kẻ lông mày cho cô ấy thế này chứ!
Trang điểm kiểu này y như kiểu trang điểm cho các em bé trong các buổi diễn ngày Quốc khánh của Tiểu Niệm vậy.
"Chị Tô, hôm nay em thế nào?"
Tiểu Đường đứng dậy xoay một vòng để Tô Chiêu Chiêu xem.
Trong số các nữ đồng nghiệp ở hợp tác xã, cô ấy tin vào gu thẩm mỹ của chị Tô nhất. Cùng là quần áo như nhau nhưng chị Tô mặc bao giờ cũng đẹp hơn người khác.
Trang phục thì không có vấn đề gì, chiếc áo dạ dài bằng vải wool đỏ, bên trong là áo len cổ cao cùng tông màu, mặc quần đen, đi giày da cao gót đen.
"Chị chỉnh lại chút nhé."
"Vâng, chị Tô, chị làm đi!" Tiểu Đường nhanh chóng kéo Tô Chiêu Chiêu lại, ngồi xuống để cô chỉnh sửa.
Trên bàn chẳng có mấy đồ trang điểm, chỉ có bút kẻ mày, son, và hai hộp phấn—một hộp má hồng đỏ và một hộp phấn nền trắng.
Gương mặt đỏ trắng của Tiểu Đường là nhờ mấy món này.
Việc đầu tiên mà Tô Chiêu Chiêu làm là phủi bớt lớp phấn trắng trên mặt cô ấy.
Da Tiểu Đường vốn đã không đen, chỉ cần phủ nhẹ một lớp phấn là đủ, đánh quá nhiều phấn chỉ khiến khuôn mặt trở nên trắng bệch, khác biệt rõ rệt với màu da ở cổ.
Phủi xong lớp phấn thừa, Tô Chiêu Chiêu xóa lông mày của cô ấy và kẻ lại.
Sau đó chỉnh lại lớp má hồng.
Mỗi dáng khuôn mặt phù hợp với cách đánh má hồng khác nhau, chứ không phải là đánh rộng khắp giữa má.
Tiểu Đường có khuôn mặt tròn, Tô Chiêu Chiêu thoa son lên vùng từ cánh mũi đến thái dương, sau đó tán đều.
Không phải phấn má hồng trên bàn không tốt, mà là nó không hợp với màu son của cô ấy, không có lựa chọn nào khác nên cô đành dùng son thay thế. Màu cùng tông khi thoa lên mặt sẽ khó bị lỗi hơn.
Sửa xong lớp trang điểm trên mặt, Tô Chiêu Chiêu còn chỉnh lại tóc cho cô ấy.
Tết tóc đuôi sam tuy đáng yêu nhưng không hợp với bộ đồ cô ấy đang mặc.
Tô Chiêu Chiêu thả tóc ra, lấy một ít tóc phía trên tai buộc thành kiểu tóc công chúa với dải lụa đỏ, tạo thành hình nơ, phần lụa thừa buông xuống trên mái tóc xõa sau lưng.
Tiểu Đường đã gội đầu từ sáng, tóc chưa khô hẳn khi được tết lại, giờ thả ra nên tóc xoăn tự nhiên, trông giống như vừa uốn.
Thêm phần nơ lụa đỏ nữa...
"Đẹp quá!"
"Chị Đường ơi, tóc chị đẹp thật đấy!"
"Trang điểm cũng đẹp, đẹp hơn lúc nãy nhiều!"
Hà Phương cũng khen ngợi.
Tiểu Đường không kìm được soi gương, nhìn hình ảnh trong gương mà mắt sáng rỡ!
"Em biết ngay để chị Tô sửa là không sai mà!"
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, nếu có thêm đồ trang điểm đa dạng hơn một chút thì cô có thể trang điểm đẹp hơn nữa.
Mẹ Tiểu Đường tiếp khách xong lại vào phòng xem, vừa nhìn đã giật mình: "Trời ơi, con gái tôi đâu rồi?"
Tiểu Đường cười ngượng ngùng: "Mẹ đoán xem?"
Mẹ Tiểu Đường kéo cửa tủ ra tìm.
Cả phòng cười ầm lên.
Sau khi ở trong phòng một lúc, Tô Chiêu Chiêu và Hà Phương ra ngoài để người nhà còn nói chuyện.
Lục Hạo Nhiên và mọi người cũng đến, lúc này đã có người bắt đầu trao tiền mừng.
Ngoài sân bày sẵn một chiếc bàn, khách đến chỉ cần mang tiền mừng đến đăng ký.
Mọi người trong phòng mua bán đã thống nhất trước, mỗi người góp một đồng, sau này khi nhà người khác tổ chức thì cũng khoảng chừng đó.
Thời buổi này, đồng nghiệp với nhau đa phần sẽ làm việc chung cả đời.
Mười một rưỡi, nhà trai đến đón dâu.
Chồng của Tiểu Đường trông rất thư sinh, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp, trông rất tốt.
Khi thấy Tiểu Đường bước ra từ phòng, nụ cười trên mặt anh ấy càng rạng rỡ hơn.
Mọi người đều ồn ào trêu chọc, khen cô dâu xinh đẹp.
Sau khi đón dâu và lạy cha mẹ xong, tiếp theo là bữa tiệc, lúc này Tô Chiêu Chiêu mới gặp Trưởng phòng Tạ.
"Trưởng phòng, sếp đến lúc nào vậy?"
"Vừa mới đến, tôi không giống mấy cô cậu trẻ tuổi, muốn đến sớm xem náo nhiệt." Trưởng phòng Tạ kẹp hai điếu thuốc ở tai, là thuốc mà nhà trai vừa phát. Gặp nam khách thì phát thuốc, gặp nữ khách thì phát kẹo, túi của Tô Chiêu Chiêu cũng đầy kẹo.
Có đủ loại kẹo, từ kẹo hoa quả, kẹo bơ cho đến kẹo sữa.
Lạc và hạt dưa cũng được bày sẵn trên bàn cho mọi người ăn.
Nhìn chung, điều kiện nhà trai khá tốt, không phải là kiểu người keo kiệt.
Bàn tiệc cũng rất thịnh soạn, trong mười món có đến mấy món mặn, các đồng nghiệp trong hợp tác xã ngồi chung một bàn, giữa buổi Tiểu Đường dẫn chồng đến chào một lần, mọi người làm quen với nhau.
Sau khi ăn xong, họ cũng không ở lại thêm, chào Tiểu Đường một tiếng rồi ai về nhà nấy.
Hà Phương phải về thành phố, vừa hay Lục Hạo Nhiên cũng có việc vào thành phố, nên hai người đi cùng nhau, còn Tô Chiêu Chiêu đạp xe về một mình.
Đến trước cổng nhà, cô bấm chuông xe.
Rất nhanh, từ trong sân vang lên tiếng bước chân "bịch bịch bịch", cánh cổng được mở ra từ bên trong.
"Mẹ!" Người mở cửa là Cố Niệm.
Tô Chiêu Chiêu dắt xe vào sân.
"Chỉ có mình con ở nhà à? Bố và anh con đâu?"
"Bố ra ngoài rồi, anh với Chu Tiểu Quân đi ra rừng nhỏ b.ắ.n chim, con ở nhà luyện đàn." Ánh mắt Cố Niệm rơi vào túi áo phồng của Tô Chiêu Chiêu.
Tô Chiêu Chiêu thấy vậy mỉm cười, giơ tay lên: "Tự lấy đi."
Cố Niệm reo lên một tiếng, thò tay vào túi lấy kẹo.