Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 160

"Trưởng đoàn Cố, chị dâu, hai người cũng đi dạo trung tâm mua sắm à." Cao Nguyệt có chút ngượng ngùng chào hỏi khi nhìn thấy họ, đặt bộ quần áo vừa thử lên quầy.

Nhân viên bán hàng hỏi cô: "Bộ quần áo này có lấy không?"

Cao Nguyệt không nói gì, người đàn ông bên cạnh cô quyết định: "Lấy! Gói lại, xuất hóa đơn."

Người đàn ông mặc quân phục thường ngày, khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ bình thường, không cao, còn hơi béo. Thời buổi này hiếm gặp người béo, đếm trên đầu ngón tay.

Người béo cũng chứng tỏ cuộc sống của họ sung túc.

Tô Chiêu Chiêu không biết người này, nhưng Cố Hành thì biết: "Chủ nhiệm Bành."

"Ôi trời, Trưởng đoàn Cố, thật là trùng hợp!" Chủ nhiệm Bành cười lớn, bước tới bắt tay Cố Hành.

Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, có vẻ vị Chủ nhiệm Bành này chức vụ không nhỏ.

Điều cô tò mò nhất là tại sao Cao Nguyệt lại đi dạo trung tâm mua sắm cùng vị Chủ nhiệm Bành này, buổi sáng ở rạp chiếu phim, có lẽ cô ấy cũng đi xem phim cùng ông ta.

Một nam một nữ vừa xem phim vừa đi dạo trung tâm, ngoài chuyện hẹn hò thì chẳng có lý do nào khác.

Nụ cười trên mặt Cao Nguyệt gần như không thể giữ được. Cô không ngờ mình sẽ gặp cả gia đình trưởng đoàn Cố ở đây.

Điều này khiến cô rất lúng túng.

Cô cũng biết chuyện mình hẹn hò với Chủ nhiệm Bành sớm muộn gì mọi người cũng biết, nhưng cô không nghĩ lại để mọi người biết nhanh như vậy.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Hành, cô không kìm được so sánh anh với Chủ nhiệm Bành bên cạnh, tâm trạng vốn đã do dự lại bắt đầu d.a.o động.

Cô thật sự muốn hẹn hò với một người đàn ông vừa không đẹp trai lại còn lớn tuổi thế này sao?

Cao Nguyệt cúi đầu, nghĩ ngợi, rồi lại có chút không cam lòng.

Cô rất sợ Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu sẽ hỏi về mối quan hệ của cô với Chủ nhiệm Bành.

Tuy nhiên, họ không hỏi.

Sau khi nói vài câu với Chủ nhiệm Bành, Cố Hành dẫn Tô Chiêu Chiêu và các con đi đến quầy khác.

Đi một đoạn xa, Tô Chiêu Chiêu mới hỏi anh: "Chủ nhiệm Bành cũng là người trong quân khu à, ông ấy thuộc bộ phận nào?"

"Phòng hậu cần."

"Vậy ông ấy ở cấp bậc nào?" Nhìn cách ông nói chuyện với Cố Hành, cô có cảm giác ông ấy cao hơn Trưởng phòng Trần phụ trách việc an cư cho gia đình quân nhân.

"Cấp cán bộ đoàn."

Chả trách.

"Chủ nhiệm Bành đã ly hôn chưa?" Lớn tuổi thế này chắc chắn không phải chưa từng kết hôn.

Cố Hành liếc cô một cái: "Chưa ly hôn, vợ ông ấy mất vì khó sinh đã hai năm rồi."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Vậy ông ấy bao nhiêu tuổi?"

"Hình như là ba mươi bảy, ba mươi tám gì đó, hỏi cái này làm gì?"

Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt: "Anh đoán xem?"

Không tin anh đoán không ra.

Rõ ràng quá mà.

Cố Hành cười nhẹ, nhếch mép: "Không đoán."

Hừ!

...

Hai giờ năm mươi phút chiều, Tiểu Phương đúng giờ đỗ xe bên đường cạnh trung tâm mua sắm. Vừa dừng xe một lúc, lại có một chiếc xe khác dừng ngay phía sau.

Tiểu Phương quay đầu nhìn, xe của Phòng hậu cần, người quen!

"Ồ! Sao cậu cũng vào thành phố vậy?"

Người trên chiếc xe sau bước xuống, đưa cho anh một điếu thuốc: "Theo lãnh đạo đến thôi! Cậu thì sao? Đến đây làm gì?"

Tiểu Phương nhận điếu thuốc nhưng không hút, bỏ vào túi trước ngực: "Tôi có nhiệm vụ, xong việc tiện thể đón nhà Trưởng đoàn Cố về."

"Tôi kể cho cậu nghe chuyện này, nhưng cậu đừng có nói lung tung." Đàn ông cũng có chuyện bát quái của riêng họ.

Tiểu Phương tò mò: "Cậu nói đi."

"Chủ nhiệm Bành có đối tượng rồi!"

Tưởng chuyện gì ghê gớm, hóa ra chỉ vậy thôi?

Tiểu Phương liếc cậu ta một cái: "Vợ Chủ nhiệm Bành mất đã hai năm rồi, ông ấy có đối tượng là chuyện bình thường mà, làm như bí mật ghê gớm lắm."

"Bình thường thì bình thường, nhưng cậu có biết người yêu ông ấy bao nhiêu tuổi không?"

"Bao nhiêu?"

"Mười tám mười chín! Nhiều nhất cũng không quá hai mươi!"

Tiểu Phương trợn to mắt: "Cái gì? Chủ nhiệm Bành gần bốn mươi rồi mà? Ông ấy tìm người yêu hay tìm con gái vậy?"

"Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi! Cậu dám nói xấu lãnh đạo à." Nói xong còn liếc quanh nhìn.

Tiểu Phương chậc chậc hai tiếng: "Nhà nào mà con gái không biết suy nghĩ thế, bỏ qua thanh niên trẻ mà lại chọn người già."

Trong lòng đầy chua xót, những thanh niên trẻ như họ còn chưa tìm được người yêu mà.

"Chủ nhiệm Bành là cán bộ cấp đoàn, còn chúng ta là gì? Cậu lần trước chẳng phải cũng đi xem mắt à? Không thành hả?"

Tiểu Phương lắc đầu, thôi bỏ đi, nói nữa càng thêm xót xa.

Tiểu Phương đang cảm thấy cay đắng trong lòng thì nhìn thấy Cao Nguyệt và Chủ nhiệm Bành xách đống túi lớn từ trung tâm mua sắm bước ra, ngay lập tức ngây người ra.

Anh ngơ ngác chào Chủ nhiệm Bành, ngơ ngác nhìn Cao Nguyệt và Chủ nhiệm Bành lên chiếc xe phía sau...

Thậm chí không nhìn thấy người bạn chiến hữu bát quái của mình nháy mắt.

Cao Nguyệt, Cao Nguyệt là đối tượng của Chủ nhiệm Bành.

Trong lòng Tiểu Phương đang rơi nước mắt.

"Tiểu Phương."

Mãi đến khi Cố Hành gọi, anh mới tỉnh lại.

"Trưởng, trưởng đoàn."

Cố Hành nhíu mày: "Sao vậy?"

Vẻ mặt thất thần, nhìn đã thấy không ổn.

Tiểu Phương muốn khóc nhưng nhịn xuống.

Người ta vốn không thích anh, dù có hẹn hò với ai cũng không phải với anh, anh biết điều đó từ lâu rồi.

Nhưng mà, tại sao cô ấy lại chọn một người đáng tuổi làm bố cô ấy chứ!

Nhà Chủ nhiệm Bành còn mấy đứa con nữa, đứa lớn nhất gần trưởng thành rồi, cũng chẳng kém tuổi cô ấy bao nhiêu.

Nếu là một người trẻ hơn, anh sẽ không cảm thấy đau lòng đến vậy.

Địa vị, chức vụ thật sự quan trọng đến vậy sao?

"Trưởng đoàn, tôi không sao, chị dâu, chúng ta lên xe thôi."

Tô Chiêu Chiêu nhìn chàng trai trẻ sắp khóc trước mặt, lấy một túi bánh đào giòn từ túi lưới ra đưa cho anh: "Mua cho cậu đấy, cầm lấy ăn đi."

Tiểu Phương khoát tay: "Chị dâu, tôi không lấy đâu, để phần cho mấy đứa nhỏ ăn đi."

Cố Hành cầm lấy túi bánh rồi nhét thẳng vào tay anh: "Chúng nó có rồi, cái này mua cho cậu. Lên xe đi!"

Tiểu Phương: "Vâng!"

Trưởng đoàn đã ra lệnh, Tiểu Phương ôm túi bánh đào nhảy ngay lên ghế lái.

Đau lòng thật, muốn khóc quá, mà cũng chẳng khóc nổi nữa.
Bình Luận (0)
Comment