Đám cưới rất đơn giản, chỉ vài bàn tiệc trong nhà ăn là đã xong.
Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu cũng đến dự, không phải vì Cao Nguyệt, mà do Trưởng phòng Bành mời họ.
Trưởng phòng Bành là một người khéo léo, mối quan hệ trong quân đội khá tốt.
Vương Xuân Hoa, vợ của Chính uỷ Chu, cũng theo chồng đến.
Cao Nguyệt mặc một chiếc váy đông liền thân làm từ vải len đỏ tươi, nổi bật và hoàn toàn mới. Trên vai còn khoác thêm một chiếc khăn cùng tông màu, trông rất thời thượng và hiện đại.
Nhiều cô vợ quân nhân đến dự đám cưới không khỏi liếc mắt đánh giá trang phục của cô.
Không chỉ có quần áo và khăn đẹp, mà cô còn đi tất da màu sẫm, đi đôi giày cao gót đỏ rực như máu, cả người trông giống như một bông hoa rực rỡ, đầy quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn.
Bất kể Trưởng phòng Bành đi đâu, Cao Nguyệt đều đi theo sát như một chú cừu ngoan ngoãn.
Cô cẩn thận cầm một ly rượu trên tay, luôn giữ nụ cười vừa đủ trên khuôn mặt, không quá nịnh bợ, nhưng đủ để người khác cảm nhận được sự nhiệt tình và thân thiện của cô.
Trưởng phòng Bành thì rạng rỡ và phấn chấn, rõ ràng là rất vui vẻ.
Ai cũng có thể thấy được niềm hạnh phúc của ông!
Vương Xuân Hoa kéo tay Tô Chiêu Chiêu, “Cô ấy để chân trần à! Mẹ ơi, không thấy lạnh sao!”
Tô Chiêu Chiêu đáp, “Cô ấy đang mặc tất da mà.”
Vương Xuân Hoa tròn mắt, “Đây là tất da à! Tôi chỉ nghe nói thôi chứ chưa từng thấy bao giờ.”
Bà nhìn chân của Cao Nguyệt, “Không hổ danh gọi là tất da, trông cứ như không mặc gì vậy.”
Có mặc hay không vẫn rất rõ ràng, công nghệ thời này còn kém xa lắm.
“Cao Nguyệt là người bản địa Hải Thành đúng không, sao không thấy bố mẹ cô ấy?”
Bố mẹ Cao Nguyệt thực sự không đến, không chỉ bố mẹ cô, mà họ hàng nhà cô cũng chỉ có vài người đến dự, ngồi chưa kín một bàn, trong đó có bà Nghiêm và Vu Huệ Tâm.
Sau khi Vương Xuân Hoa lẩm bẩm, một cô vợ quân nhân cùng bàn nói, “Gia đình cô ấy thuộc thành phần gì? Mời họ đến, họ cũng không dám đến đâu. Thấy nhiều lính thế này, chắc chân tay run rẩy hết rồi. Vu Huệ Tâm chuyển đến đây đã mấy năm, cô có thấy người nhà cô ấy đến lần nào chưa?”
Vương Xuân Hoa theo chồng cũng gần hai năm rồi, nhưng quả thật bà chưa từng nghe nói đến.
Cô vợ quân nhân liếc nhìn về phía bàn họ hàng, “Nhìn kìa, một đám cô gái trẻ tuổi, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mục đích chắc không đơn giản đâu.”
Mấy cô vợ quân nhân cười nháy mắt với nhau, ngầm hiểu.
Vu Huệ Tâm lúc này trong lòng cũng rất khó chịu!
Cô liếc nhìn những người khác trên bàn, thực sự muốn đứng dậy rời khỏi đây!
Rõ ràng quá rồi!
Thật mất mặt!
Bọn họ tưởng rằng quân đội là nơi để nhà họ Cao chọn rể sao!
Bà Nghiêm thấy sắc mặt con dâu không tốt, liền gắp một miếng củ cải xào cho cô, “Ăn chút đi, con không ăn thì con của con cũng cần ăn.”
Vu Huệ Tâm nhíu mày lắc đầu, sờ bụng đang nhô ra mà giận trong lòng.
Trưởng phòng Bành dẫn Cao Nguyệt đến bàn họ để mời rượu.
Bà Nghiêm chạm nhẹ con dâu, nhỏ giọng nói, “Tiểu Nguyệt và chồng nó đến rồi, con mau giãn cơ mặt ra chút.”
Vu Huệ Tâm miễn cưỡng nở một nụ cười.
Trưởng phòng Bành rất chu đáo, trước tiên gọi bà Nghiêm là thím, rồi gọi Vu Huệ Tâm là chị họ, đối với mấy cô gái trẻ nhà họ Cao thì ông gọi là em gái.
Cũng từ lúc đó, các cô vợ quân nhân mới biết ai là người mai mối cho Cao Nguyệt và Trưởng phòng Bành.
“Thím ơi, ly rượu cảm ơn này, thím nhất định phải uống đấy.”
Vương Xuân Hoa ghé tai Tô Chiêu Chiêu thì thầm, “Bà Nghiêm làm mai à? Bà lão này giỏi thật, Trưởng phòng Bành và Cao Nguyệt chẳng liên quan gì nhau mà bà ấy cũng ghép đôi thành công.”
Mấy cô vợ quân nhân cùng bàn cũng đang bàn tán, “Nghe nói trước đây nhiều người giới thiệu đối tượng cho Trưởng phòng Bành nhưng ông ấy chẳng ưng ai. Mọi người đều nói ông ấy kén chọn, muốn tìm người trẻ đẹp, chắc bà Nghiêm nghe được nên chủ động đến giới thiệu.”
“Chuyện này thì không biết, nhưng tôi nghe nói Trưởng phòng Bành vừa gặp là thích ngay.”
“Ha ha, đàn ông mà, đến tuổi nào rồi cũng thế, ai chẳng thích người trẻ đẹp. Cô dâu mới này, nghe nói còn tốt nghiệp cấp ba đấy.”
Lại có người nói, “Tốt nghiệp cấp ba thì sao, thành phần...”
Ngay lập tức có người cắt ngang, “Suỵt, đừng nói, người ta đang cưới mà. Mấy chuyện này, có người để ý, có người không.”
“Ừ, cũng đúng...”
Mấy cô vợ quân nhân nghe ngóng từ chỗ này chỗ kia, ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh, bàn tán rất sôi nổi, ngay trong đám cưới người ta cũng không ngừng được.
Dù mọi người có bàn tán thế nào, đám cưới của Trưởng phòng Bành và Cao Nguyệt vẫn diễn ra trọn vẹn.
Tô Chiêu Chiêu và mọi người ăn xong tiệc, đến chào tạm biệt cô dâu chú rể.
Cố Hành nhìn quanh nhưng không thấy ai trong đại sảnh.
Vương Xuân Hoa khẽ nói đùa với Tô Chiêu Chiêu, “Chắc là bận vào phòng tân hôn rồi.”
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
“...Chuyện gì vậy?”
“Bọn trẻ nhà Trưởng phòng Bành đang làm ầm bên ngoài.”
“Trẻ con thì làm ầm cái gì? Không hiểu chuyện.”
“Giờ tôi mới để ý, hồi nãy không thấy mấy đứa con nhà Trưởng phòng Bành nhỉ?”
“Đúng thật.”
“Sao Trưởng phòng Bành lại không để bọn trẻ đến dự đám cưới?”
Tô Chiêu Chiêu và mọi người đã ra đến cửa, chỉ thấy bên ngoài Trưởng phòng Bành đang giằng co với một cậu thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Bên cạnh cậu ta là ba đứa em, đứa nhỏ nhất là một bé gái đang khóc ré lên, được chị gái dắt tay.
Cao Nguyệt ngồi xổm xuống dỗ dành, nhưng cô chị vội kéo em gái ra phía sau che chở.
Cao Nguyệt tỏ vẻ bất lực.
Chính uỷ Chu cười khẽ hai tiếng, “Gia đình lão Bành này chắc còn ầm ĩ dài dài.”
Đúng là ầm ĩ thật, qua lời bọn trẻ, mọi người mới biết Trưởng phòng Bành vừa nghỉ đông đã gửi bọn trẻ sang nhà chị gái ở huyện bên, không hề nói gì với chúng về chuyện cưới xin.
Bọn trẻ nghe lén người lớn nói chuyện, nên mới chạy về.
“Trưởng phòng Bành cũng lạ, cứ nói thẳng với bọn trẻ là được, sao phải giấu diếm chứ.”
“Sợ bọn trẻ làm ầm lên chứ sao!”
“Giấu rồi giờ chẳng phải vẫn ầm ĩ đấy thôi...”
Trưởng phòng Bành là người sĩ diện, bị con trai lớn nói thẳng mặt trước mọi người, ông tức đến đỏ mặt tía tai.
Lại thấy cô vợ trẻ xinh đẹp đứng một bên không biết phải làm gì, mắt còn đỏ hoe, ông càng bực hơn.
“Tôi cưới vợ còn phải xin phép các anh các chị à! Cái nhà này, đứa nào thích thì về, không thích thì cút!”
Con trai ông cũng nóng tính, nắm c.h.ặ.t t.a.y quát, “Cút thì cút! Bảo vợ bé của ông đẻ con cho ông đi!”
Nói xong, cậu liền kéo đám em rời đi.
Mọi người vội vàng can ngăn, chứ đám nhỏ mà chạy ra ngoài xảy ra chuyện thì biết làm sao!