Sau đó, Tô Chiêu Chiêu và mọi người không tiếp tục đứng xem nữa vì sự việc này đã thu hút sự chú ý của các giáo viên khác trong trường, họ đến gần như cùng lúc với thầy Bạch của họ.
Có lẽ chuyện này sẽ không thể do lớp bồi dưỡng tự giải quyết được.
Thầy Bạch dẫn theo Lưu Tuấn Sinh và các giáo viên khác đi, theo sau là một nhóm lớn sinh viên của trường.
Trước khi đi, thầy Bạch giao cho Phùng An nhiệm vụ hướng dẫn mọi người tự học.
Trong lớp, mọi người bàn tán sôi nổi về việc Lưu Tuấn Sinh quấy rối nữ sinh.
Một người đứng lên, kích động nói: "Chúng ta đến đây chủ yếu là để học, việc nhận được cơ hội tham gia lớp bồi dưỡng này khó khăn thế nào, ai cũng biết! Nhưng có người lại biến lần bồi dưỡng này thành cơ hội săn tìm đối tượng cho mình!"
"Đúng vậy! Chính vì có những người làm gương xấu, nên Lưu Tuấn Sinh mới tưởng rằng mình có thể bắt chước, dẫn đến sự việc này! Làm mất mặt lớp bồi dưỡng của chúng ta."
Hồ Giai cúi đầu, vô cùng tức giận!
Họ chỉ thiếu nước chưa dán chữ “người cầm đầu” lên trán cô.
Liên quan gì đến cô chứ?
Cô có quấy rối nữ sinh nào đâu!
"Lưu Tuấn Sinh làm trò mất mặt, sao lại liên quan đến những người khác trong lớp bồi dưỡng chứ? Chúng ta có làm như anh ta đâu."
"Đúng đấy, tôi suốt ngày chỉ đi từ nhà ăn đến lớp học, rồi về ký túc xá, có mất mặt cũng chẳng liên quan đến tôi."
"Mọi người đừng vội bàng quan, đối với sinh viên của trường, lớp bồi dưỡng của chúng ta là một tập thể, một người mất mặt thì cả lớp phải chịu. Chờ xem, trong hai tháng tới, chắc chắn chúng ta sẽ bị người khác khinh thường."
"Đúng vậy, tất cả là do những kẻ như Lưu Tuấn Sinh gây ra. Theo tôi, những ai chỉ nghĩ đến việc tìm đối tượng trong trường thì nên bị đuổi học!"
"Đúng! Đuổi học hết đi!"
Hồ Giai trừng mắt nhìn mấy người nói chuyện.
Ban đầu cô thật sự không muốn tham gia lớp bồi dưỡng này, nhưng bây giờ khác rồi, người yêu cô đang học ở đây, cô chỉ mong được ở lại trường thêm vài tháng nữa.
Phùng An đứng lên nói: "Mọi người đừng kích động, chuyện này xử lý thế nào phải chờ quyết định của trường và thầy Bạch. Bây giờ nói nhiều cũng không ích gì, chúng ta nên tiếp tục học, việc học là quan trọng nhất."
Phùng An là lớp trưởng, là người biết cách ứng xử và giải quyết vấn đề, anh nói vậy, những người kích động cũng ngồi xuống, nhưng trong lớp vẫn không ngừng có những tiếng bàn tán nhỏ.
"Chị Tô, liệu trường có báo sự việc này lên Bộ Thương mại không?" Viên Viên hỏi nhỏ.
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không biết, có lẽ là có."
"Nếu Bộ Thương mại biết chuyện, chắc chắn đơn vị của Lưu Tuấn Sinh cũng sẽ biết, cậu ta đến lớp bồi dưỡng này e là vô ích rồi."
Phạm Văn Hà nói: "Nói vô ích là còn nhẹ, một nam thanh niên mà lại đi quấy rối nữ sinh... Đây là hành vi sai trái!"
Việc có đối tượng thì không sai, trường đại học cũng không cấm sinh viên hẹn hò, nhưng sai là ở chỗ không nên quấy rối người khác.
Quấy rối đối với một số người chẳng khác gì hành vi lưu manh.
Nếu cáo buộc quấy rối được xác nhận, thì việc đuổi học và phê bình giáo dục e rằng không đủ với Lưu Tuấn Sinh.
Thậm chí anh ta có thể bị khai trừ khỏi đơn vị.
Cái này phải xem cách xử lý của đơn vị anh ta.
"Hồ Giai có ở đây không?"
Đột nhiên có người hỏi từ cửa lớp.
Hồ Giai?
Mọi người đều nhìn về phía Hồ Giai.
Hồ Giai hoảng loạn, run rẩy đứng lên, giọng nói lắp bắp: "Tôi... tôi là Hồ Giai."
Người đến chỉ là người đến gửi lời, bảo Hồ Giai đến phòng giáo vụ.
Hồ Giai không muốn đi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phùng An: "Lớp trưởng..."
Cả hai đều là người của hợp tác xã, Phùng An thấy cô sợ hãi như vậy liền nói: "Tôi sẽ đi cùng cô."
Khi Hồ Giai vừa ra khỏi cửa thì lảo đảo một chút, suýt ngã.
Khi họ rời đi, trong lớp bắt đầu rộ lên những lời bàn tán, không ai còn hạ thấp giọng nữa.
"Phòng giáo vụ tìm Hồ Giai làm gì?"
"Còn làm gì nữa, cô ấy đã có bạn trai là sinh viên đại học, chắc chắn họ gọi cô ấy đến để hỏi chuyện này."
"Nói đi cũng phải nói lại, cô ấy có bạn trai là sinh viên đại học cũng không có gì sai, chuyện của Lưu Tuấn Sinh đâu liên quan gì đến cô ấy."
"Thì đúng là vậy... nhưng có thể là Lưu Tuấn Sinh đã nói gì đó."
Hồ Giai rời đi và không quay lại, Lưu Tuấn Sinh cũng vậy.
Sinh viên lớp bồi dưỡng dành cả buổi sáng để tự học.
Ngay cả Phùng An cũng đến tận buổi trưa mới quay lại ký túc xá.
"Phùng An, trường nói gì vậy? Còn Lưu Tuấn Sinh và Hồ Giai đâu? Sao không thấy họ quay lại?"
Phùng An thở dài: "Lưu Tuấn Sinh đã bị đuổi học, tôi vừa thấy anh ta về thu dọn hành lý."
"Còn Hồ Giai thì sao?"
Vẻ mặt của Phùng An khó mà diễn tả: "…Cô ấy có việc gia đình, xin nghỉ về nhà rồi."
Vẻ mặt của anh khiến mọi người cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Khi Tô Chiêu Chiêu và nhóm của cô về ký túc xá, đồ đạc trên giường của Hồ Giai vẫn còn nguyên.
"Có vẻ như Hồ Giai thực sự có việc gia đình nên về rồi." Miêu Miêu nói.
Chu Xuân Mai liếc nhìn cô: "Ngốc quá, cô tin thật à?"
"Không thì sao?"
Phạm Văn Hà nói: "Có lẽ là cô ấy cảm thấy mất mặt, không dám gặp chúng ta thôi. Chắc vài ngày nữa sẽ quay lại."
Chu Xuân Mai lắc đầu: "Chắc sẽ không quay lại đâu."
Tạ Tiểu Mai không tin: "Không lẽ cô ấy cũng bị đuổi học như Lưu Tuấn Sinh sao? Nếu vậy thì Phùng An cần gì phải nói dối?"
"Khả năng Hồ Giai bị đuổi học không cao đâu, cô ấy có ông chú họ làm trưởng phòng ở Bộ Thương mại." Viên Viên nói.
Việc Hồ Giai có ông chú ở Bộ Thương mại, cả lớp bồi dưỡng đều biết.
"Chị Tô, chị nghĩ chuyện này là thế nào?" Tạ Tiểu Mai hỏi.
Tô Chiêu Chiêu cầm hộp cơm lên: "Không biết, đi ăn thôi."
Chuyện mà Phùng An giấu không nói, các học sinh lớp bồi dưỡng nghe được nguyên nhân trong nhà ăn.
Một vài sinh viên cố ý nói to để họ nghe thấy.
"…Cô gái ở lớp bồi dưỡng đó nói mình có bạn trai là sinh viên đại học, còn bảo anh ta là sinh viên năm ba khoa Báo chí, nói chi tiết đến mức ai cũng tin được. Giáo viên còn đặc biệt đi tìm ‘bạn trai’ của cô ấy, nhưng anh chàng đó lại không hề quen biết cô ta!"
"Còn có chuyện như vậy à?"
"Chuyện kỳ lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều. Cô ta còn bảo anh sinh viên khoa Báo chí đó lừa mình, thậm chí còn hỏi xem khoa Báo chí có người nào trùng tên hay không. Ai mà lừa cô ta chứ!"
"Rốt cuộc là sao? Không lẽ có người mạo danh sinh viên đại học để hẹn hò với cô ấy?"
"Chính là mạo danh! Dùng não suy nghĩ chút là biết, thậm chí đã tìm ra kẻ mạo danh, đoán xem là ai?"
"Ai thế?"
"Một nhân viên tạp vụ của trường, còn là nhân viên tạm thời!"
"Trời ơi, anh nhân viên tạm thời đó to gan thật..."
Học sinh lớp bồi dưỡng: "..."
Bảo sao Hồ Giai phải vội vàng về nhà, nếu là họ, chắc cũng chẳng còn mặt mũi ở lại trường nữa.
"Chị Chu, sao chị chắc chắn Hồ Giai sẽ không quay lại, chẳng lẽ chị đã biết trước rồi à?" Viên Viên quay sang hỏi, nhớ lại những lời Chu Xuân Mai đã nói trước đó.
Chu Xuân Mai đáp: "…Thật ra tôi không biết, chỉ đoán thôi."
Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn cô.
Chu Xuân Mai nháy mắt với cô.