Tuần trước, khi về nhà nghỉ, Tô Chiêu Chiêu đã nói với Cố Hành rằng hôm nay cô sẽ đi leo núi và ăn tối cùng các bạn học trong lớp bồi dưỡng, và cũng đã dặn trước rằng cô sẽ tự bắt xe về.
Đúng 4 giờ 30, Tô Chiêu Chiêu đến bến xe.
Vừa xuống xe buýt, cô đã thấy chiếc xe Jeep đỗ bên lề đường gần bến xe.
“?”
Cô không nhìn nhầm, chính là chiếc xe mà cô thường đi.
Tô Chiêu Chiêu tiến đến gần chiếc xe Jeep, nhìn vào trong nhưng không thấy ai.
Khi cô đang nhìn quanh, có người đứng sau lưng vỗ nhẹ lên vai cô.
Quay lại nhìn, cô mỉm cười nói: "Sao anh lại ở đây?"
Cố Hành cũng cười: "Biết em sẽ đến đây bắt xe, nên anh đến đây chờ sẵn."
"Chẳng phải em đã nói không cần đón em sao? Em có thể tự về được mà."
Cố Hành cầm lấy hành lý trong tay cô: "Hôm nay anh rảnh nên ghé qua đón em."
Anh mở cửa xe, đặt hành lý lên xe, rồi Tô Chiêu Chiêu cũng lên xe.
Trên đường, Tô Chiêu Chiêu kể cho Cố Hành nghe chuyện thầy Bạch muốn đề cử cô học đại học hệ đào tạo từ xa.
Cố Hành rất vui, vợ anh được thầy giáo của Đại học Hải Thành đề cử chứng tỏ cô rất giỏi! Rất có năng khiếu học tập!
"Em có muốn đi không?" Anh hỏi cô.
Tô Chiêu Chiêu ngập ngừng: "Em đang phân vân..."
Vì cô lười quá mà!
"Em lo lắng về gia đình à?"
"Cũng không hẳn, hai đứa trẻ cũng lớn rồi, học lớp đào tạo từ xa không cần đến trường thường xuyên, chủ yếu là tự học vào cuối tuần, cũng không ảnh hưởng nhiều."
Cố Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đã có Cố Tưởng và Cố Niệm rồi, chuyện sinh thêm con cũng không cần vội."
Hả?
Sao lại nhắc đến chuyện con cái rồi?
Tô Chiêu Chiêu bỗng nhớ lại tối hôm ba tháng trước, trong lúc tình cảm đang dâng trào, Cố Hành đã nói điều gì đó.
Anh không nghĩ rằng lý do cô phân vân là sợ việc học ảnh hưởng đến chuyện sinh con chứ?
"Ừm... đúng vậy, cũng không cần vội, thật ra em cũng không muốn sinh thêm nữa."
Cố Hành liếc nhìn cô: "Không sinh cũng được, chúng ta đã có Cố Tưởng và Cố Niệm rồi."
Nghe anh nói vậy, Tô Chiêu Chiêu cười: "Anh nói thật hay đùa thế?"
"Đương nhiên là thật." Cố Hành không có suy nghĩ phải sinh nhiều con để thêm phúc. Có một trai một gái, anh đã mãn nguyện rồi.
Tất nhiên, nếu vợ anh muốn sinh thêm hai đứa nữa, anh cũng không phản đối.
Với anh, sinh bao nhiêu cũng được.
Có thêm con anh cũng đủ sức nuôi.
Chuyện sinh con, quan trọng nhất là ở ý muốn của Tô Chiêu Chiêu.
Tô Chiêu Chiêu quyết định: "Vậy được, em sẽ không sinh nữa, chúng ta chỉ cần có Cố Tưởng và Cố Niệm là đủ."
"Còn chuyện đi học thì sao?"
Tô Chiêu Chiêu đáp: "Em sẽ nghĩ thêm."
"Được thôi, em cứ từ từ nghĩ, còn hai tháng nữa mà."
Về đến nhà, Cố Tưởng và Cố Niệm đã tan học và ở nhà, chỉ còn vài ngày nữa là chúng được nghỉ hè.
"Mẹ ơi, mẹ cũng thi rồi phải không?" Cố Niệm hỏi.
"Mẹ thi rồi."
"Vậy mẹ được hạng mấy?"
Tô Chiêu Chiêu giơ một ngón tay lên.
"Hạng nhất?"
Tô Chiêu Chiêu gật đầu.
Cố Niệm trợn tròn mắt: "Bố ơi, mẹ được hạng nhất!"
Cố Hành cũng rất ngạc nhiên, vừa nãy trên xe anh không hỏi cô, vì họ chỉ nói về chuyện sinh thêm con và học đại học.
Nghe vậy, anh ngạc nhiên một lúc rồi lại nghĩ, chẳng trách thầy Bạch đề cử cô học đại học.
Cố Tưởng nói với Cố Niệm: "Mẹ đã đứng hạng nhất rồi, em phải cố lên nhé!"
Hai ngày nữa là thi cuối kỳ rồi.
Cố Niệm cũng nói lại với anh: "Anh nói em, còn anh thì sao?"
Cố Tưởng cười: "Anh chắc không được hạng nhất, nhưng có thể vào top 5."
Cố Niệm bĩu môi: "Anh cũng phải cố lên chứ! Cả hai chúng ta cùng thi đậu hạng nhất thì tốt biết mấy."
"Anh sẽ cố để vào top 5..."
Hai đứa trẻ đứng ngoài tranh luận về việc đạt hạng nhất, còn Tô Chiêu Chiêu đang ở trong phòng dọn hành lý mang về.
Cô tháo chăn ga gối đã dùng ra, mang đến bồn rửa để giặt.
Cố Hành mang chậu lớn ra: "Em đi nấu cơm đi, để anh giặt cho."
Chăn ga dày cộp, Tô Chiêu Chiêu giặt cũng thấy mệt, nên cô nhường chỗ cho anh rồi vào bếp.
Khi cô nấu xong bữa tối, Cố Hành cũng đã giặt xong chăn ga.
Bây giờ là cuối tháng 6, sắp bước vào tháng 7, thời tiết ở Hải Thành vào tháng 7 và 8 nóng như lò lửa, oi bức khó chịu.
Cố Hành phơi chăn ga trong sân, cả nhà mang một chiếc bàn nhỏ ra sân ngồi ăn tối.
"Con nhà lão Nghiêm đầy tháng, chúng ta nghĩ xem nên tặng gì?" Cố Hành hỏi.
Tháng trước, Vu Huệ Tâm vừa sinh con gái, lần trước Tô Chiêu Chiêu về, còn nghe Vương Xuân Hoa nói rằng Vu Huệ Tâm vẫn đang ở nhà mẹ đẻ để ở cữ.
"Họ đã định thời gian tổ chức tiệc đầy tháng chưa?"
Cố Hành uống một ngụm cháo rồi nói: "Ý của lão Nghiêm là chỉ mời vài người thân quen đến nhà cho vui, sau khi đón vợ con về thì mời mọi người đến chung vui."
Tô Chiêu Chiêu thật sự không biết nên tặng gì.
Cô chưa từng tham dự tiệc đầy tháng của người khác.
Ở thời hiện đại, người ta thường tặng phong bì.
Theo ký ức của thân xác này, trong làng nếu quan hệ tốt, khi nhà ai sinh con, chỉ cần tặng vài quả trứng gà là quý lắm rồi.
Nếu cô tặng trứng gà cho Vu Huệ Tâm...
Chắc chắn sau lưng cô ta sẽ chửi c.h.ế.t cô.
"Chị Xuân Hoa nhà bên chắc cũng đi chứ?"
"Có, lão Nghiêm cũng mời họ."
Tô Chiêu Chiêu nói: "Vậy để em hỏi thử chị ấy xem sao."
Sáng hôm sau, khi ra khỏi nhà, Tô Chiêu Chiêu gặp Vương Xuân Hoa.
"Chị định tặng một giỏ trứng gà, cô có thể tặng một bộ vải bông để may quần áo cho trẻ con, không tặng vải thì tặng một đôi giày cho trẻ cũng được. Trẻ nhỏ thì đâu cần quà cáp quá đắt đỏ."
Vương Xuân Hoa nói thêm: "Nếu không phải vì ông nhà tôi có quan hệ tốt với chồng cô ấy, lại mời đích danh chúng tôi đến, thì tôi chẳng muốn đi. Tôi với cô ta không hợp nhau."
Vương Xuân Hoa là mẫu phụ nữ truyền thống, cô không đồng tình với việc Vu Huệ Tâm sinh con xong liền về nhà mẹ đẻ ở cữ, để mặc mẹ chồng ở nhà. Cô nghĩ rằng nếu sau này con dâu mình cũng như thế, cô sẽ tức chết.
Nhìn Nghiêm đại nương, cô thấy người mẹ chồng này thật tốt, còn nghĩ nếu ngày xưa mình gặp được mẹ chồng như vậy, cuộc sống chắc chắn đã dễ dàng hơn nhiều.
Nghiêm đại nương là một mẹ chồng tốt như vậy, thế mà Vu Huệ Tâm vẫn không hài lòng, đúng là không biết điều!
"Vậy để em tặng vải."
"Được, chúng ta thống nhất với nhau, đừng để trùng quà."
Sau khi trò chuyện với Vương Xuân Hoa xong, Tô Chiêu Chiêu đi làm.
"Tiểu Tô về rồi à!"
"Tiểu Tô bắt đầu đi làm lại từ hôm nay à?"
"Chị Tô, lâu rồi không gặp, sao trông chị càng ngày càng trẻ vậy?"
Tô Chiêu Chiêu cười lớn: "Chắc là do nước ở Hải Thành tốt đấy."
"Thảo nào người thành phố lại có làn da trắng trẻo hơn chúng ta..."
Tô Chiêu Chiêu chào mọi người rồi bước vào văn phòng.
Vừa nhìn thấy cô, Hà Phương liền chạy đến: "Chị Tô, cuối cùng chị cũng về rồi, em được giải thoát rồi!"
Tô Chiêu Chiêu ôm lấy cô, cười: "Có cần phóng đại thế không!"
Lục Hạo Nhiên cười khẩy: "Cô ấy chuẩn bị đổi chỗ rồi, chỉ chờ chị về để bàn giao thôi."
Tô Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Xác định rồi sao?"
Hà Phương gật đầu, ngượng ngùng nói: "Em được điều đến nhà in rồi, tháng sau phải báo cáo nhận việc."