“Thầy Bạch.”
Thầy Bạch hơi ngạc nhiên: “Tô Chiêu Chiêu, em đến từ khi nào vậy?”
“Em đến được một lúc rồi, thấy thầy đang bận nên không dám làm phiền,” Tô Chiêu Chiêu bước vào văn phòng.
Thầy Bạch gật đầu, “Em đến vì chuyện học đại học, đúng không?”
“Vâng, xin lỗi thầy Bạch, giờ em mới đến.”
Thầy Bạch xua tay, “Không cần phải xin lỗi, đây vốn là chuyện cần suy nghĩ kỹ càng.”
Ông cúi xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì, “Đây là thư giới thiệu của em, mang theo cái này đến thẳng phòng tuyển sinh để đăng ký.”
“Cảm ơn thầy Bạch,” Tô Chiêu Chiêu mỉm cười nhận lấy.
Thầy Bạch hỏi: “Em định học ngành gì?”
“Kế toán.”
Thầy Bạch gật đầu, “Kế toán tốt, học kế toán chỉ cần tập trung vào lĩnh vực chuyên môn của mình, không cần quá quan tâm đến các mặt khác. Không như ngành báo chí, khi cầm bút trong tay, những gì viết ra có thể gây ra nhiều tranh cãi và đánh giá. Đôi khi em viết tốt, mọi người sẽ hết lời khen ngợi. Nhưng chỉ cần có sai sót, những gì em viết sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích...”
Nói đến đây, thầy Bạch đột nhiên dừng lại, nét mặt trở nên buồn bã, dường như nhớ lại điều gì đó không vui.
Ông thở dài nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên chút bất lực và cảm thán.
Lý do Tô Chiêu Chiêu chọn kế toán cũng giống với suy nghĩ của thầy Bạch, nghề viết thực sự dễ gây ra vấn đề, đặc biệt là trong thời kỳ này, nhiều người đã gặp rắc rối vì những gì họ từng viết.
Dù cô biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng mỗi bài báo của mình đều hoàn hảo, tránh được mọi rủi ro.
“Em đi đi, thầy còn chút việc, không tiễn em nữa.”
Thầy Bạch vẫy tay, rồi lại cầm bút lên.
Khóe miệng Tô Chiêu Chiêu hơi nhếch lên, cô nhận ra thầy Bạch đang băn khoăn điều gì đó. Nghĩ một lát, cô nói: “Thầy Bạch, nếu việc cầm bút dẫn đến những chỉ trích, tại sao thầy không tạm buông bút, chỉ tập trung vào lĩnh vực chuyên môn của mình, không cần để tâm đến những gì bên ngoài?”
Thầy Bạch ngẩn người một lúc, không ngờ cô lại nói ra những lời này.
Ánh mắt ông trở nên m.ô.n.g lung nhìn Tô Chiêu Chiêu, một lúc sau ông mới thở dài: “Thầy không buông được cây bút này.”
Ông cười khổ, “Hơn mười năm qua, thầy chỉ làm công việc học thuật và dạy học, ngoài việc này thầy chẳng biết làm gì khác. Nếu những gì thầy dạy đều sai, thì cuộc đời thầy còn ý nghĩa gì nữa?”
Tô Chiêu Chiêu nhất thời không biết nói gì.
Thực ra cô cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra với thầy Bạch, nhưng qua những lời thầy nói, cô cảm thấy như đã hiểu đôi phần.
Không để cô nói tiếp, thầy Bạch lại vẫy tay, “Đi đi, học cho tốt, sau này hãy cống hiến cho đất nước.”
Lần này, thầy đứng dậy chuẩn bị đóng cửa, không muốn bàn thêm về chuyện này với cô.
Tô Chiêu Chiêu cúi chào thầy rồi rời đi.
Ra khỏi tòa nhà Văn Hối, cô mở phong bì thư giới thiệu.
Phần ký tên ở cuối thư không phải của thầy Bạch, mà là của một thầy giáo khác trong trường.
Chắc hẳn thầy sợ mình sẽ ảnh hưởng đến cô, nên mới không dùng tên của mình để viết thư giới thiệu.
Tô Chiêu Chiêu thở dài, có những chuyện không thể khuyên ngăn, dòng chảy của lịch sử sẽ cuốn con người tiến lên, đưa họ đến số phận mà tính cách họ đã định sẵn.
Tô Chiêu Chiêu đến văn phòng tuyển sinh, lúc này chỉ có một nữ cán bộ trực.
“Cô tìm ai?” nữ cán bộ ngẩng đầu hỏi.
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười bước vào, “Chào cô, em đến để đăng ký lớp học từ xa.”
Nữ cán bộ nhướn mày: “Em đến sớm thế, vẫn chưa khai giảng đâu, hay em quay lại sau đi. Khi đó còn phải thi nữa, ai có điểm đạt yêu cầu môn văn hóa thì mới được vào lớp học từ xa.”
Tô Chiêu Chiêu đưa thư giới thiệu ra, “Em không sống ở thành phố, đến đây một lần cũng không dễ dàng gì, phiền cô cho em đăng ký trước.”
Nữ cán bộ thấy có thư giới thiệu, liền nhận lấy và xem qua, thái độ thay đổi hẳn: “Được rồi, để tôi làm thủ tục nhập học cho em.”
Vừa làm thủ tục, cô vừa nói: “Hóa ra em từng học lớp đào tạo ở trường mình, còn đứng nhất môn chuyên ngành nữa. Với thành tích này, em không cần phải thi môn văn hóa nữa, khỏi lãng phí một bộ đề.”
Lại có chuyện như vậy sao?
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: “Cảm ơn cô.”
“Không có gì.” Nữ cán bộ vui vẻ khi được cô gọi là “cô giáo”, mặc dù thực ra cô chỉ là nhân viên văn phòng, không phải giáo viên.
“À đúng rồi, em học ngành gì?”
“Ngành kế toán.”
Nữ cán bộ gật đầu, đưa cho cô một tờ đơn để điền thông tin, Tô Chiêu Chiêu điền xong rồi nộp lại.
Rất nhanh, thủ tục nhập học được hoàn tất. “Trên đây có ghi ngày khai giảng, đến hôm đó nhớ đến đúng giờ nhé, buổi học đầu tiên rất quan trọng, đừng đi muộn. Các buổi học sau sẽ do lớp em tự sắp xếp.”
Tô Chiêu Chiêu nhận giấy báo nhập học, “Cảm ơn cô, em sẽ đến đúng giờ.”
Ra khỏi văn phòng, Tô Chiêu Chiêu cất giấy báo vào túi xách.
Sau khi rời khỏi trường, cô ghé qua cửa hàng bách hóa, đi dạo một vòng rồi nói chuyện với Chu Xuân Mai một chút, sau đó mua vài thứ rồi lên xe về nhà.
Chiếc xe khách chầm chậm lăn bánh, Tô Chiêu Chiêu ngồi trên xe, đầu gật gù theo nhịp rung lắc của xe, mắt nửa mở nửa nhắm, gần như đã ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, xe phanh gấp!
Đầu Tô Chiêu Chiêu không may đập vào ghế phía trước.
“Ai da!”
Trong xe, không chỉ mình cô bị đập, cả khoang xe đều vang lên tiếng than phiền.
“Sao thế?”
“Ôi, đau quá.”
Nhân viên bán vé nói: “Có một đứa trẻ bất ngờ chạy ra từ lề đường, nếu bác tài không phanh lại, chắc đ.â.m vào nó rồi.”
“Con cái nhà ai thế này?”
“Tôi đi xe này bao nhiêu lần rồi mà chưa từng gặp trẻ con chạy ra đường thế này, đứa trẻ đó là của nhà ai vậy?”
“Chắc là con công nhân đang xây dựng nhà máy phía trước...”
Lúc này Tô Chiêu Chiêu mới nhận ra xe đã đến khu công nghiệp đang được xây dựng.
Đứa trẻ bên đường sợ đến run rẩy, sau khi tài xế xuống xe, một số hành khách cũng xuống theo để xem chuyện gì.
Tiếng động huyên náo bên này cũng thu hít một số người bên khu công nghiệp sang.
Tô Chiêu Chiêu vốn đang ngồi trên xe, thấy có người đến gần thì cũng bước xuống.
“Anh cũng ở đây à?”
Việc hỗ trợ cho khu công nghiệp đã kết thúc sau ba tháng, đơn vị của Cố Hành đã rút đi từ lâu.
Cố Hành nói: “Lão Trần có việc, anh đến giúp ông ấy kiểm tra một chút. Chuyện đăng ký thế nào rồi?”
Tô Chiêu Chiêu đưa tờ giấy báo ra cho anh xem, “Hai tuần nữa sẽ khai giảng. Em chưa báo với đơn vị.”
Cố Hành chăm chú nhìn tờ giấy báo, “Đơn vị có một sinh viên đại học, chắc chắn Công xã sẽ ủng hộ thôi.”