Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 200

Nhà ăn lớn ở cơ quan đã bị hủy bỏ, nhưng nhà ăn của các đội sản xuất ở nông thôn vẫn phải tiếp tục duy trì, không tổ chức thì không được. Lương thực trong nhà đã bị đội sản xuất thu gom hết, trong nhà không còn một hạt gạo hay một cọng rau, không ăn ở nhà ăn thì ăn gì?

Họ không giống như ở thành phố, hàng tháng được phát lương thực, nhà ăn lớn đóng cửa, họ vẫn có lương thực để sống qua ngày.

Cứ cùng nhau làm, cùng nhau ăn thôi, dù sao ăn ở nhà cũng không no.

Nhà ăn của đội sản xuất dù khó khăn cũng phải tiếp tục hoạt động, không còn cách nào chia lương thực cho các xã viên nữa.

Không còn lương thực, đội sản xuất nhờ công xã giúp đỡ, công xã báo lên cấp trên, nhưng chỉ nhận được chỉ thị trước mắt phải cố gắng tự khắc phục.

Sau khi bước vào tháng mười hai, trật tự cuộc sống của mọi người cơ bản đã trở lại bình thường.

Liền sau đó, khắp nơi trên cả nước đều báo tin vui, sau bao nhiêu gian khổ, toàn dân đã vượt chỉ tiêu, hoàn thành nhiệm vụ luyện thép trước thời hạn!

Tin tức này khiến mọi người phấn khích vô cùng, ai ai cũng nở nụ cười hân hoan và tự hào.

Đây không chỉ là một chiến thắng về số lượng, mà còn là kết quả của sự nỗ lực chung của toàn thể quốc dân.

Cố Hành cũng về nhà vào một buổi tối.

Tô Chiêu Chiêu vừa thấy anh liền ôm chầm lấy.

Cố Hành một tay xách hành lý, một tay ôm lấy cô: "Trên người anh bẩn lắm."

Tô Chiêu Chiêu càng ôm chặt hơn.

Cố Tưởng và Cố Niệm khoác áo chạy ra ngoài, trông thấy cảnh tượng này.

Hai anh em đưa tay che mặt, để lộ đôi mắt nhìn lén, vừa nhìn vừa cười thầm.

Cố Hành trừng mắt nhìn họ một cái.

Cố Tưởng bỏ tay xuống: "Con đi đun nước cho ba tắm."

Cố Niệm chạy theo sau: "Con cũng đi."

Tô Chiêu Chiêu không sợ bọn trẻ cười, cười thì cười, chúng lớn rồi, cũng sẽ không đi nói lung tung.

Dù có nói cô cũng không sợ, hai vợ chồng yêu thương nhau thì sao nào.

Bên ngoài lạnh, ôm một lúc, Tô Chiêu Chiêu buông anh ra, cả hai vào nhà.

Cố Hành mặc áo khoác quân đội, vừa vào nhà liền cởi áo, thay một đôi giày đi trong nhà.

Đôi giày anh mang về dính đầy bùn, Tô Chiêu Chiêu đem ra ngoài để, đợi ngày mai sẽ chà sạch.

Nhân lúc bọn trẻ đang đun nước trong bếp, hai vợ chồng mỗi người một câu kể chuyện xảy ra gần đây.

Cố Hành ở trên núi, nhiều chuyện không nắm rõ, ví dụ như việc nhà ăn công cộng bị hủy bỏ.

"Không ăn chung nữa à?"

"Không, không tổ chức được nữa."

Cố Hành gật đầu: "Anh nghĩ chắc cùng lắm kéo dài được hai, ba tháng."

Thật vậy, vừa đúng ba tháng.

"Giờ lương thực không vấn đề gì chứ?" Cố Hành hỏi.

"Lương thực hiện tại chưa bị cắt giảm, nhưng ở trạm lương thực, gạo mịn rất ít, mỗi ngày chỉ cung cấp số lượng hạn chế, chủ yếu là lương thực thô." Tô Chiêu Chiêu biết, đây mới chỉ là khởi đầu, thảm họa thực sự còn chưa đến.

Cố Hành gật đầu, chân mày cau lại sâu hơn: "Chờ năm sau vụ mùa về chắc sẽ ổn hơn."

Tô Chiêu Chiêu mím chặt môi.

Nước đun xong, Cố Niệm gọi Cố Hành đi tắm.

Tô Chiêu Chiêu đưa anh bộ quần áo sạch.

Sau khi tắm xong, lên giường, Cố Hành liền tiến tới.

Tô Chiêu Chiêu đưa tay đẩy n.g.ự.c anh: "Anh không mệt à?"

"Chỉ một lần thôi." Nói xong liền hôn cô.

Đến nửa đêm, Tô Chiêu Chiêu mệt mỏi đ.ấ.m anh, một lần cái gì, rõ ràng là nhiều lần!

...

Cuộc sống đã trở lại bình thường, chuyện xem mắt của Chu Kiến Quốc và Chu Xuân Yến cũng đã được đưa vào lịch trình.

"Ngày kia là ngày nghỉ, cả bộ đội và nhà máy đều nghỉ, hẹn hai người họ ra ngoài, gặp nhau ở thành phố."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Được, vừa hay mai em phải đi chi nhánh ở khu công nghiệp, em sẽ nói với cô ấy."

"Vậy em nghĩ nên hẹn ở đâu?"

Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ: "Công viên đi, công viên tiện, để họ gặp nhau ở cổng, phần còn lại mình không cần lo, để họ tự xúc tiến."

Vương Xuân Hoa mừng rỡ: "Được."

Hôm sau đến chi nhánh, sau khi xong việc, Tô Chiêu Chiêu liền đến nhà máy cơ khí.

Cô không phải là nhân viên của nhà máy, không có ai dẫn vào, chỉ có thể đứng ở cổng bảo vệ nhờ bảo vệ gọi người giúp.

"Chu Xuân Yến ở phòng tài vụ phải không?"

"Đúng, phiền anh gọi giúp tôi, nói là bạn cô ấy đến tìm."

Bảo vệ thấy cô có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra, không phải nhân viên nhà máy, hình như cũng không phải thân nhân.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, anh ta ngẩng đầu lên vừa kịp thấy có người đi vào, liền gọi: "Ê ê! Đồng chí Tiểu Vương, đợi chút. Có người tìm đồng chí Chu Xuân Yến ở phòng tài vụ."

Người đàn ông được gọi là Tiểu Vương quay đầu lại, nhìn Tô Chiêu Chiêu hai lần, sau đó mắt sáng lên: "Là cô à!"

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, cũng nhận ra anh: "Là tôi."

Tiểu Vương này là người cô đã gặp khi giúp phòng tài vụ kiểm tra sổ sách vài tháng trước.

Lúc đầu anh ta không tin tưởng năng lực của cô, rất phản đối việc Chu Xuân Yến đưa người ngoài vào phòng tài vụ.

Nhưng sự phản đối đó nhanh chóng tan biến khi Tô Chiêu Chiêu phát hiện vấn đề sổ sách, sau đó anh ta còn muốn xin cô chỉ dạy, nhưng bị Chu Xuân Yến đuổi đi.

Tiểu Vương nói: "Cô tìm Chu Xuân Yến à, tôi đưa cô vào, cô ấy đang ở văn phòng."

"Được, cảm ơn anh."

Tiểu Vương khoát tay: "Không có gì, lần trước cô đã giúp phòng chúng tôi một việc lớn, nếu không tìm ra được vấn đề, cả phòng đều bị liên lụy, bị cắt lương đã là nhẹ, chỉ sợ bị cắt chức..."

Nói đến đây, anh ta không nói tiếp nữa, vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Cô đến tìm cô ấy có việc gì vậy?"

Tô Chiêu Chiêu vừa đi vừa đáp: "Cũng không có việc gì lớn, vừa hay đến bên này, lâu rồi không gặp, tiện thể ghé thăm cô ấy."

"Không phải hai người là bạn học sao? Không gặp ở trường à?"

"Gần đây mọi người bận rộn, tạm dừng học, tháng này chưa có lớp nào bắt đầu."

"Đúng vậy, ai cũng bận. Tôi quên mất..."

Vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến nơi.

Tô Chiêu Chiêu không lên lầu: "Phiền anh gọi cô ấy xuống giúp tôi."

"Được, cô đợi chút."

Tiểu Vương lên lầu, Chu Xuân Yến nhanh chóng xuống.

"Chiêu Chiêu!" Chu Xuân Yến vừa nhảy vừa chạy xuống, có vẻ tâm trạng rất tốt.

"Có chuyện vui gì à?"

"Gặp chị đã là chuyện vui rồi." Miệng cô ấy ngọt ngào.

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Xem ra em biết hôm nay chị đến tìm em là vì chuyện gì rồi."

Chu Xuân Yến sững lại một chút: "Không phải là chị lâu rồi không gặp em, nhớ em à?"

"Đúng, chị nhớ cô. Nhưng không chỉ có chị, còn có người khác cũng nhớ cônha."

Lúc này Chu Xuân Yến mới phản ứng, mặt lập tức đỏ lên: "Thực ra thím Vương có thể tự đến nói với em mà, không cần chị mất công phải đến tận nơi một chuyến thế này."

"Người ta sợ em ngại, cũng muốn chính thức một chút."

Tô Chiêu Chiêu kéo cô ấy ngồi xuống bên bồn hoa: "Bên kia muốn nhân dịp ngày nghỉ cuối tuần này để hai người gặp mặt, em thấy thế nào?"

Chu Xuân Yến chớp mắt: "Cuối tuần này chúng ta không có lớp à?"

"Không có, thời khóa biểu không thay đổi, chị đã xem rồi, nếu không thì đã không sắp xếp vào ngày mai."

Mặt Chu Xuân Yến đỏ lên: "Vậy được, gặp ở đâu?"

"Công viên thế nào?"

Chu Xuân Yến gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment